Lãnh Nghị đưa tay ngăn vị bác sĩ nói tiếp, hắn đã hiểu rồi, trái tim LâmDung vốn không tốt lại không được trị liệu kịp thời, lúc đó bị kíchthích quá độ nên không chịu nổi! Lãnh Nghị mím chặt môi, lát sau mớinói: 'Không có việc gì nữa, ông đi trước đi!'
'Được, Lãnh tiên sinh, nếu cần gì thì cứ gọi!' Vị bác sĩ lặng lẽ lui ra.
Lãnh Nghị ngồi bên giường Lâm Y, hơi cúi người, dùng một tay chống bên gốichống đỡ thân hình lặng lẽ nhìn cô, mày cô đang chau chặt, mắt nhắmnghiền, hàng mi dài rợp bóng, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, Lãnh Nghị khôngkìm lòng được đưa tay nhẹ vuốt ve làn da trơn bóng của cô ... Y Y, chúng ta chắc chắn sẽ không là anh em, anh không tin ...
Điện thoạitrong túi đổ chuông, Lãnh Nghị khẽ khàng ngồi thẳng dậy, người vẫn tựavào thành giường cầm điện thoại đón nghe, đầu bên kia truyền đến tiếngcủa Lưu Dũng: 'Thiếu gia, Từ Nhất Hạo là đại sứ, chúng ta bắt giữ ông ấy cần có lý do, nên dùng lý do gì đây?'
'Lý do gì?' Lãnh Nghị lạnh giọng nói, 'Ông ta bị tình nghi giết người, cần hỗ trợ điều tra, đây không thể coi là lý do sao?'
'Thiếu gia ...' Lưu Dũng do dự một chút mới nhẹ giọng nói, 'Nhưng ông ấy là ba của thiếu phu nhân ...' Lưu Dũng hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra trong phòng cấp cứu, anh ta đối với việc Lãnh Nghị đột nhiên hạ lệnh bí mật bắt giữ Từ Nhất Hạo quả thực nghĩ mãi không hiểu, thiếu gia trướcgiờ không phải vì ông ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185593/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.