Giờ nghỉ trưa, Lãnh Nghị đã nằm trên giường, nhìn chằm chằm cô gái đangđứng trước giường, đáy mắt tràn đầy ý cười ái muội; Lâm Y quét mắt vềphái gương mặt tuấn tú kia, thu hết ý cười ái muội của hắn vào trongmắt, mặt cô đỏ ửng, chột dạ nuốt nuốt nước bọt, giọng hơi lạc đi: 'Em... nghỉ trưa ở ghế nằm ...'
'Tại sao chứ?' Khóe môi người đàn ông trên giường câu lên, giọng thật mê người, vẻ mặt vô tội.
'Em ...' Cô gái cố giả vờ bình tĩnh, '... không muốn ngủ, muốn xem sách ...'
'Vậy lên giường cũng có thể xem mà!' Giọng người đàn ông cố tình làm ra vẻ nghi hoặc nhưng đáy mắt tràn đầy ý cười.
'Em em em ... vẫn là ngồi đây xem thôi!' Cô gái mím môi, không nhìn ngườiđàn ông nữa, quay đầu tìm sách khắp nơi, cô lật tung lên, miệng làu bàu: 'Sách của em đâu? Vừa nãy còn ở đây mà!'
'Ở đây!' Người đàn ôngnhư biết phép thuật, từ sau lưng rút ra một quyển sách, lật sột soạt,lật một lúc, nghe thấy phía cô gái không có chút tiếng động nào, mắt hắn dời từ quyển sách sang cô gái, thấy cô vẫn đứng ngây người nơi đầugiường, gò má đỏ ửng như một đóa tuyết liên dưới ánh mặt trời, xinh đẹpđến nỗi khiến lòng người đàn ông rúng động, tầm mắt như bị hút vào đấykhông dời đi được, hắn đưa sách về phía cô gái, giọng nhu hòa: 'Y Y ...sách của em ...'
Sóng mắt cô gái thoáng xao động, cô nhìn gươngmặt tuấn tú của người đàn ông, chậm rãi bước tới gần đưa tay đón lấyquyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185572/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.