Thật lâu thật lâu Lăng Nhất Phàm mới mở mắt ra, nhìn cô gái đang ngồi bêncạnh quan sát hắn vẻ mặt buồn bã, nhàn nhạt nói: 'Ân, đem canh giải rượu đến đây trước đi ...'
'Được!' Đáy mắt Mễ Lệ vẻ buồn bã lập tứcbiến mất, cô không chút che dấu sự vui vẻ của mình, gấp gáp nói: 'Anhđợi một chút, em đi lấy ngay!'
Nhìn bóng dáng cao gầy nhanh chóng biến mất nơi cửa, đáy mắt Lăng Nhất Phàm càng giăng đầy mây đen, hắnnhắm mắt lại, chậm rãi tựa vào thành giường...
Rất nhanh Mễ Lệ đã mang canh giải rượu đến, nhìn Lăng Nhất Phàm uống, trên mặt cô là sựvui vẻ không khống chế được: 'Em mang bữa sáng lên đây cho anh ăn đượckhông?'
Lăng Nhất Phàm day day chiếc đầu đang đau của mình, nhẹ giọng nói: 'Không cần đâu, anh đi tắm trước ... rồi xuống ăn sau ...'
'Ân, được, vậy anh tắm trước, em xuống bếp coi sao ...' Mễ Lệ nhanh chóngxoay người rời đi; Lăng Nhất Phàm hất chăn ra, chuẩn bị xuống giường,trong khoảnh khắc đó hắn nhìn thấy, trên chiếc ga trắng, một dấu máu như một đóa hoa mai nở rộ trên tuyết trắng đập vào mắt hắn. Mắt Lăng NhấtPhàm thoáng có chút dại ra, hắn ngẩn ngơ nhìn dấu máu đó, đầu lại bắtđầu ẩn ẩn đau ...
Trong phòng ăn, Mễ Lệ sớm đã giúp Lăng NhấtPhàm kéo ghế, nhìn thấy Lăng Nhất Phàm đã ngồi xuống, cô vội chạy xuốngbếp bê bữa sáng lên, đặt trước mặt Lăng Nhất Phàm, lại đưa dao nĩa chohắn, tất cả đều chuẩn bị xong xuôi cô mới ngồi xuống đối diện với hắn,hai tay chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185568/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.