Hàng mi dài của cô gái chớp lên, nhìn gương mặt tuấn tú gương mặt, thật lâusau mới nhỏ giọng nói: 'Lãnh Nghị, có một số chuyện không phải anh muốnthế nào thì được thế ấy ... Em nợ Nhất Phàm một ân tình ... cũng giốngnhư anh nợ Tịch Họa một lời hứa vậy ... Em không thể làm gì có lỗi vớiNhất Phàm!'
Mắt người đàn ông phát ra những tia sáng lạnh, nhìnnhư bức về phía cô gái: 'Vậy nên em có thể có lỗi với anh sao?' Câu nóinày không biết hắn đã nói bao nhiêu bận rồi.
'Em không làm gì cólỗi với anh hết! Lãnh Nghị!' Câu nói này, cô gái cũng không biết đã nóibao nhiêu bận. Lúc này cô gái thật bình tĩnh nhìn người đàn ông, vẫn câu nói đó, 'Em không nợ anh bất cứ điều gì!'
'Không có sao?' Bàntay đang giữ sau gáy cô gái bất giác siết lại, người đàn ông thoáng chau mày, giọng u buồn, 'Em cũng nợ anh một ân tình, Y Y!'
Tim cô gái đập dồn, cô mím môi, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, tận lực để chogiọng nói của mình thật bình đạm nhưng thật khó khăn, 'Từ trước đến giờem không nợ anh gì hết ...'
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái,nói từng chữ một: 'Anh phản bội lại lời hứa với Tịch Họa, là anh nợ côấy --- nhưng anh vì em mà phản bội lời hứa của mình ... em nợ anh tất cả tình cảm mà anh đã trả giá...'
'Nhưng mà anh ...', đôi mắt đenláy của cô gái nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, lát sau giọng nói lạnhlùng của cô mới lại vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185542/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.