Lữ Thần thoáng ngừng lại, chừng như đang suy nghĩ nên nói thế nào thì phùhợp, lát sau hắn mới tiếp tục: 'Tôi nghi ngờ cô ta chính là người choloại chất gây tê liệt hệ thần kinh vào dịch truyền của Tịch Họa, tôi vừa mới bắt đầu nghi ngờ nên lén đặt camera theo dõi trong phòng của TịchHọa, không ngờ cô ta lại mất tích ...'
Lãnh Nghị cắn môi, hắntrầm tư giây lát rồi mới chậm rãi nói từng chữ một: 'Lữ Thần, chuyện này hãy để phía cảnh sát theo dõi, một khi có tin tức về Tiểu Hồng thì lậptức báo cho tôi! ... Ngoài ra, phải điều tra xem trước đây Tiểu Hồng cótiếp xúc mật thiết với ai hay không, có thể bắt đầu tra từ các cuộc gọicủa cô ấy ... lần này tuyệt đối không thể đánh động những người khác!'
'Được!' Lữ Thần nhẹ giọng đáp.
'Còn chuyện này nữa ...' Lãnh Nghị chau mày, bồi thêm một câu, '... cậunhanh chóng tìm cách cứu chữa cho Tịch Họa, cố hết sức để cô ấy tỉnhlại!'
'Được, tôi biết rồi ...' Lữ Thần nhẹ giọng đáp, đầu bên kia đã truyên fđến tiếng Lãnh Nghị ngắt máy.
Lúc này trong căn biệt thự ngoài ngoại ô Milan, Lâm Y đã lên giường nhắmmắt, mơ màng ngủ thì ngoài hàng rào xuất hiện một bóng người, trên mặtngười đó đeo một chiếc mặt nạ bạc, hắn nhẹ nhàng trèo qua hàng rào vốnkhông cao lắm, nhảy vào trong sân, nhanh nhẹn như một bóng ma, hắn cấptốc dán mình vào một góc khuất, ngẩng đầu lên nhìn ban công nơi lầu hairồi rút từ trong người ra một sợi dây thừng chuẩn xác ném về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185536/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.