Lăng Nhất Phàm chọn cho Lâm Y một bộ váy dạ tiệc màu lam nhạt, màu này càngtôn lên làn da vốn đã trắng của cô gái khiến nó càng thêm trắng nõn,trơn bóng như ngọc, trong suốt như nước, nơi vai lộ ra bày ra xương quai xanh duyên dáng, lưng thẳng eo thon, hai chân suông dài, đôi mắt trongsuốt long lanh như nước biển dưới ánh mặt trời, gương mặt thiên sứ tươimát thanh thuần ...
Cô gái như một đóa tuyết liên nở rộ nơi sôngbăng, lại như một nàng tiên đi lạc vào cõi trần gian ... cô vừa đi vàonơi tổ chức dạ tiệc liền không nghi ngờ gì, trở thành tiêu điểm.
Nơi khu dành cho khách quý, Lãnh Nghị mặc một bộ tây trang màu đen cắt maythủ công, bên trong là áo sơ mi màu lam thẫm, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn là vẻ lạnh mạc và cao ngạo thường thấy, bên trái hắn là Trịnh ThiếuBạch, Lữ Thần, bên phải là một người đàn ông trung niên nhưng vẫn cònrất phong độ, chính là đại sứ của Trung quốc ở nước Pháp vừa mới từ châu Âu trở về, Từ Nhất Hạo, ngồi bên cạnh Từ Nhất Hạo là một người đàn ôngtrung niên khác, vẻ mặt nho nhã, chính là hội trưởng của hiệp hội thương mại Tiền Trung Chính, là chủ của buổi tiệc này.
Mấy người đangnhỏ giọng nói chuyện gì đó ... nếu như không phải vì nể mặt Tiền TrungChính cùng Từ Nhất Hạo, Lãnh Nghị cũng sẽ không đến tham gia những buổitiệc như thế này ...
Lúc này Trịnh Thiếu Bạch, người đang ngồi ởvị trí đối diện với cửa là người đầu tiên nhìn thấy Lăng Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185458/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.