Suy nghĩ thật lâu rốt cuộc Lâm Y gọi điện thoại cho Tương Huy ... Lúc côsinh bệnh đã từng nhận được điện thoại của Tương Huy, hỏi cô bệnh tìnhđã khỏi chưa, còn nói nếu như Lâm Y muốn, công việc ở công ty JZ vẫndành cho cô, dù sao làm việc ở đó rất thoải mái, cô cũng không nỡ từ bỏ.
Đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói mừng rỡ của Tương Huy: 'Trờiạ, thiên sứ, cô có thể gọi điện thoại cho tôi chứng tỏ bệnh của cô đãkhỏi rồi, có thể đi làm rồi phải không?'
'Ân, Tương tổng, nếu như có thể hôm nay tôi trở về làm việc!' Lâm Y cười yếu ớt.
'Hoan nghênh hoan nghênh. Cô không biết đâu, đám nhân viên trong phòng thiếtkế rất nhớ cô đấy ...' Lúc này Tương Huy đang ngồi trong phòng làm việccủa mình, cười một cách thoải mái ...
Từ lần đua xe mô tô với Lâm Y đó, câu nói của Lãnh Nghị: "Cậu dựa vào cái gì để bảo vệ cô ấy? ...Cậu ngoại trừ ăn chơi đàn đúm thì còn làm được việc gì?" đó thực sự tácđộng rất lớn đến Tương Huy. Hừm, Lãnh đại thiếu gia anh chẳng qua chỉ là làm việc nghiêm túc hơn người khác một chút thôi sao? Có cần phải xemthường người khác như thế không? Anh làm được, bản thiếu gia cũng có thể làm được! Cứ chờ xem!
Từ sau hôm đó, người của công ty JZ ngạcnhiên phát hiện ra Tương thiếu gia lại mỗi ngày đúng giờ đi làm, cũngbắt đầu tham dự các cuộc họp lớn nhỏ, rất nghiêm túc tham dự các cuộcđàm phán, làm ăn của công ty
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185451/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.