Lữ Thần chừng như nhận ra sự lo âu của Lãnh Nghị, hắn nhìn Lãnh Nghị, suynghĩ một lúc mới nói: 'Chúng ta có thể sắp xếp cho Tịch Họa tiểu thư ởbên ngoài ... không để cho Lâm tiểu thư biết được ...' Nói đến đây, hắnhơi ngừng lại, thoáng chau mày, nhẹ giọng nói: 'Nhưng mà, Lãnh thiếu ... hai người họ đến cuối cùng anh chỉ có thể chọn một người ... không thểcứ tiếp tục như thế này mãi ...'
Thấy vẻ mặt buồn rầu của LãnhNghị, Lữ Thần gật đầu, nhẹ giọng nói: 'Tôi hiểu rồi ... Nếu đã vậy tôivẫn đề nghị đưa Tịch Họa tiểu thư về nước chữa trị, đừng kéo dài thờigian nữa, hy vọng có thể nhanh chóng chữa trị được cho Tịch Họa tiểu thư ... Chuyện này có lẽ quan trọng hơn hết!'
Lãnh Nghị suy nghĩthật lâu, rốt cuộc mím môi, thấp giọng nói: 'Lữ Thần, chuyện đưa TịchHọa về nước chữa trị tôi giao cho cậu sắp xếp ...'
Lữ Thần gật đầu đồng ý, hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi hắn mới cáo từ.
Lãnh Nghị mặc áo ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Lâm Y, trong phòng tối đen,trên giường loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng mảnh khảnh của côgái, đáy mắt người đàn ông một mảnh nhu hòa, hắn sải bước đi đến bêngiường.
Khẽ khàng nằm xuống bên cạnh cô gái rồi lại rón rén kéocô về phía mình, ôm cô vào lòng, hơi thở cô gái đều đặn, đang ngủ rấtsay, trên bàn tay cô chiếc nhẫn kim cương lóe sáng chói mắt, cô không có tháo xuống! Trong bóng đêm khóe môi người đàn ông độ cong càng sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185446/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.