'Tương thiếu!' Gương mặt phẫn nộ của ông giám đốc nhân sự phút chốc lại trởnên tươi như hoa, 'Hôm nay thế nào mà ngài lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?' Ông nhớ từ sau khi ông Tương sắp xếp cho người con trai thứ làTương Huy này vào vị trí phó tổng đến giờ, số lần Tương Huy đến đây cóthể đếm được trên đầu ngón tay. Vị Tương thiếu này vẫn luôn phong lưutiêu sái, chuyện công sự của công ty toàn bộ giao cho những người thuộchạ đi xử lý ...
Tương Huy không thèm để ý đến ông ta, đôi mắt hẹp dài của hắn lúc này đang đầy vẻ kinh ngạc ghim trên người Lâm Y, khóemôi cũng câu lên ý cười: 'Trời ạ, thiên sứ, chúng ta thực sự có duyên,thế nào mà tôi khó đến công ty một lần lại có thể gặp được cô chứ ...'
Nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của Lâm Y không có chút biểu cảm nào, bình lặng như nước, hắn lại mỉm cười, ánh mắt quét về phía những người bảovệ đứng cạnh cô, lại nhìn về phía gương mặt đáng ghét của ông giám đốcnhân sự, sau đó lại quay trở lại trên mặt Lâm Y: 'Ờ ... có phải là bọnhọ bắt nạt cô không?'
'Không không không ... Tương thiếu ... côta đánh tôi trước!' Ông giám đốc nhân sự thấy tình hình không ổn vộivàng cướp lời, Tương thiếu này nổi tiếng phong lưu, tin đồn lăng nhăngcũng không ít, nói không chừng cũng có dây mơ rễ má gì với cô gái này...
'Ông nói thiên sứ đánh ông?' Đôi mắt hoa đào của Tương Huytrợn to, 'Hừm, ông có còn là đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185422/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.