Bên trong công viên có một bãi cỏ xanh rì, bên bải cỏ còn có một dòng suốinhỏ, trong dòng suối là những hòn đá lớn nhỏ được đặt để người ta đặtchân mà đi qua suối, cảnh đẹp như tranh, cách bãi cỏ không xa có một bàn đu dây mà trắng, chỉ là nơi bàn đu dây không có ai, tự nó lắc lư tronggió ...
Lúc này bãi cỏ đang bị chiếm dụng bởi một tổ chụp ảnhquảng cảo, đạo diễn của tổ chụp ảnh đang đội mũ, đeo kính râm ngồi nơimột chiếc ghế, sắc mặt ông ta tối sầm, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mànữ chính trong quảng cáo này vẫn chưa đến, chiếc ghế bên cạnh là mộtngười thanh niên đang ngồi, trên gương mặt điển trai là nụ cười phóngtúng, hắn đang cùng các nữ phối diễn chuyện trò vui vẻ.
Người đến người đi, tổ chụp ảnh đó rõ ràng là thu hút sự chú ý của không ít người ...
Lâm Y đi qua bãi cô mắt cô tự nhiên bị hút về chiếc bàn đu dây kia, thoángdo dự một lát rồi cô cũng cất bước đi về phía đó, nhẹ ngồi xuống, đẩychân để bàn đu dây tung lên, chiếc váy trắng của cô cũng theo đó phấtphơ trong gió.
Người mang kính râm là đạo diễn Trần, không cóviệc gì làm ông lười lĩnh quan sát xung quanh, cặp mắt nhìn nữ nhân đầykinh nghiệm của ông nhanh chóng bị hút vào hình ảnh cô gái ngồi nơi bànđu dây, váy trắng tóc đen tung bay trong gió, loáng thoáng có thể thấyđược gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần không nhiễm chút bụi trần, thật sựgiống như bức tranh tiên nữ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185387/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.