Sau khi cuộc họp kết thúc, Lãnh Nghị vừa trở về văn phòng thì đã thấy TừGiai mừng rỡ chào đón: 'Anh Nghị, sao đến giờ mới họp xong vậy? Em đãsắp đói chết rồi!'
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị chợt bắn về phía Từ Giai, ngừng lại một lúc trên mặt cô rồi giọng lạnh như băng của hắncất lên: 'Anh còn có việc, em đói thì trở về ăn cơm trước đi!' Đôi màyđang nhíu chặt kia đã nói rõ tâm trạng không vui của hắn có thể bộc phát bất cứ lúc nào!
Từ Giai không dám hé môi, cô biết không thể chọc Lãnh Nghị vào những lúc như thế này. Từ Giai dè dặt nhìn sắc mặt LãnhNghị còn hắn thì mặc kệ cô, tự mình bước về phía bàn làm việc của mìnhngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Giai chằm chằm: 'Anh bảo em trởvề, có nghe được không?'
'Ân ... Anh Nghị, vậy em về trước ...'Từ Giai lúc này mới chậm rì rì xoay người đi về phía cửa, chân bướcnhưng mắt không ngừng lén nhìn về phía Lãnh Nghị, không biết anh Nghị vì sao đột nhiên lại tức giận như thế, chẳng lẽ anh ấy đã biết chuyện hômnay mình đến tìm Lâm Y nói những lời kia sao?
Chẳng lẽ cô nói gì sai sao?
Thấy Từ Giai đã rời đi, Lãnh Nghị mới mệt mỏi nhắm mắt tựa người vào ghế,một lúc lâu sau hắn mới mở mắt ra, lấy điện thoại ấn phím gọi ... nhưngthật lâu cũng không có ai nghe máy, đáy mắt Lãnh Nghị càng thêm âm trầm, hắn hung hăng ném điện thoại xuống bàn, trầm tư suy nghĩ ...
Rồi Lãnh Nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185353/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.