'Không việc gì, chúng ta cứ đi từ từ, tìm một chỗ nào đó nghỉ lại, đợi trờisáng nếu thấy chúng ta còn chưa về, tự nhiên sẽ có người đi tìm.' Nhìncô gái đang sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, Lãnh Nghị liền lêntiếng an ủi, giọng nói đó vẫn điềm tĩnh như thường, không hề có chút xao động nào.
Lâm Y nghe hắn nói mới yên tâm đôi chút, cô nép sát vào Lãnh Nghị, bước sát theo hắn, cả hai dò dẫm đi về phía trước ...
Không biết đi bao lâu, Lâm Y chợt nghe Lãnh Nghị kêu nhỏ: 'Lâm Y, em xem, phía trước hình như có một căn nhà!'
Lâm Y nhìn theo hướng Lãnh Nghị chỉ, quả nhiên thấy loáng thoáng phía trước không xa có một căn nhà nhỏ, lòng không khỏi kinh ngạc vui mừng, cônhịn không được mừng rỡ kêu: 'Chúng ta qua đó xem đi ... có lẽ bên trong có người!'
Hai người liền tăng tốc bước, rất nhanh đã đứng trước căn nhà nhỏ bằng gỗ kia, bốn bên căn nhà được rào bằng một hàng rào gỗthấp, có thể dễ dàng nhìn thấy trong sân trồng rất nhiều cây và hoa, cómột số được trồng trong bồn, một số thì trồng trên đất.
Căn nhàđó có hai tầng, tầng hai có một ban công rất lớn, cạnh căn nhà còn cómột cây cổ thụ thật cao nhưng căn nhà nhỏ kia không hề có chút ánh sángnào, hình như không có ai ở ...
'Hình như không có người!' Lâm Y hơi nhíu mày nhìn gương mặt lờ mờ của Lãnh Nghị.
'Chúng ta tự vào đi!' Lãnh Nghị nói một cách quả quyết. Hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185285/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.