Xe lao vun vút trong màn đêm. Lâm Y hơi nhíu mày, đôi mắt trống rỗng, đờđẫn nhìn về một điểm vô định, giọng cũng lạnh băng vô hồn: 'Anh muốnmang tôi đi đâu?'
'Đưa em về nhà!' Giọng người đàn ông tuy vẫn lạnh như băng nhưng đã pha chút nhu hòa.
Sóng mắt Lâm Y khẽ xao động, cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn chiếc mặt nạ lạnhnhư băng kia, người mang mặt nạ thì hờ hững nhìn về phía trước, cũngkhông hề có ý định nhìn Lâm Y; nhìn một lúc Lâm Y chậm rãi xoay ngườingồi thẳng lại, khoang xe chìm vào trầm mặc, không hề có một tiếng độngnào.
Thật lâu thật lâu, giọng nói của Lâm Y lần nữa mơ hồ cất lên: 'Vì sao muốn cứu tôi?'
Ánh mắt dấu sau chiếc mặt nạ chừng như lại nhu hòa thêm một chút, khóe môilãnh ngạo nhẹ câu lên nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: 'Đi ngangqua, tiện tay mà thôi!'
'Nhưng, các người vốn là người cùng phe ...' Lâm Y rũ hàng mi dài, giọng thật nhỏ, chừng như đang lẩm bẩm nói với chính mình.
Người mang mặt nạ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô gái đang cúi đầu bêncạnh, ánh mắt sắc bén hơi lóe lên, mang theo chút ý cười: 'Chúng ta mớilà cùng một phe, em là món lễ vật mà bọn họ đem tặng cho tôi ...'
'Bọn họ vì sao phải tặng lễ vật cho anh? Chính bởi vì anh với bọn cùng ácliệt như nhau!' Lâm Y nhắm mắt lại, chuyện xưa một màn không chịu nổikia lại cuồn cuộn dâng trong đầu, giọng cô có chút run rẩy, hổ thẹnkhông thôi.
Người người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185232/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.