Trong phòng bao sang trọng của một khách sạn lớn, chỉ có Lãnh Nghị, Ngãi Mỹ,Uông Linh cùng hai phó hiệu trưởng khác, Lãnh Nghị trước giờ lạnh lùngít nói vì vậy những người còn lại cũng không dám nói nhiều, bầu khôngkhí trong phòng bao chính vì vậy mà có chút gượng gạo.
Sau khibuổi biểu diễn văn nghệ kết thúc, Lâm Y vừa thu thập xong những dụng cụmúa định cùng các sinh viên trong đội múa cùng đi ăn cơm thì thấy Trương chủ nhiệm của phòng hành chính chạy vội đến: 'Lâm Y, Hiệu trưởng Uôngbảo cô cùng đi dùng cơm ...'
'Lại ăn cơm?' Lâm Y nhíu mày, bìnhthường khi có một số khách quan trọng đến trường, văn phòng thường sắpxếp cô và một vài nữ giáo viên trẻ tuổi khác cùng đi tiếp khách nhưngLâm Y lại không thích loại xã giao này, có thể từ chối liền từ chối, 'Cô Trương, tôi với các sinh viên đã hẹn trước rồi, có thể đổi một ngườikhác đi không?'
'Haizz, không được. Hiệu trưởng Uông chỉ đíchdanh cô phải đi ... Mau đi đo, xe của trường đang đợi cô kìa!' Còn có cả xe đưa rước? Lần này thật đủ khoa trương!
Ngay lúc Lâm Y cònđang thất thần, chủ nhiệm Trương đã vội vàng kéo tay cô đi. Lâm Y bị kéo loạng choạng một chút, chỉ đành bước theo chân bà.
'Lâm Y, Hiệutrưởng Uông có dặn, nhiệm vụ chủ yếu của cô hôm nay là tìm hiểu xem saukhi LS quốc tế tiếp nhận trường của chúng ta thì có kế hoạch gì không... Ừm, ừm, cô biết đó, tốt nhất là duy trì hiện trạng như bây giờ ...Hiệu trưởng Uông cũng không đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185188/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.