Lệ Trọng Mưu trên đường về nhà, di động bỗng rung lên.
Lâm Kiến Nhạc đi theo phía sau, không dám mở miệng, nhìn Lệ Trọng Mưu sắc mặt ngưng trọng nghe điện thoại.
Đối phương ậm ừ không nói gì, Lệ Trọng Mưu nhíu mày, anh ngước lên một chiếc cửa sổ sát đất trong CBD*, âm thanh dịu dàng hẳn: “Đồng Đồng?” (CBD là viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính vàthương mại của một thành phố. Đây là nơi sầm uất, nhộn nhịp và tập trung rất nhiều nhà cao tầng. Ở Mỹ, Anh và Canada những khu vực như vậy đượcgọi là Downtown hay City Centre. Tuy khá rộng lớn nhưng khu vực CBD chỉchiếm một phần rất nhỏ tổng diện tích đô thị.)
Chuẩn luôn! Bạn nhỏ Đồng Đồng cười ha ha: “Sao ba biết là con?”
“Giờ này còn chưa đi ngủ à?”
Giọng thằng bé có vẻ giận dỗi: “Sao lâu rồi ba không đến thăm con?”
Lệ Trọng Mưu nở nụ cười, anh hỏi: “Con muốn ba đến?”
“Vâng…”, Đồng Đồng quanh co, “Con vẫn đói bụng, con không ngủ được.”
Lệ Trọng Mưu chau mày, nhìn đồng hồ: “Người giúp việc đâu? Mẹ con đâu?”
“Con ở nhà một mình, mẹ… mẹ… đi chơi với chú nào rồi.”
Làm mẹ kiểu gì thế này?
Lệ Trọng Mưu cười lạnh, nhưng vẫn ôn hòa nói với Đồng Đồng: “Con có thích ba đến bây giờ không?”
“Có ạ, ba đến nhanh đi!”
Đồng Đồng vui vẻ tắt điện thoại, chị Mã Lệ ở đằng sau nhìn thấy vậy thì lắc đầu: “Thằng nhóc con, nói dối là không đúng.”
Đồng Đồng nghe tiếng phổthông sứt sẹo của chị Mã Lệ, rồi quay sang nhìn cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/80364/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.