Ánh nắng tươi sáng mở ra một ngày mới.
Lúc nghỉ trưa.
Trương Mạn Địch bị vâygiữa rừng phóng viên: “Mandy xem bên này! Xem bên này!” Cô không nói gì, chỉ mỉm cười duyên dáng, tạo đủ mọi tư thế chụp ảnh.
Vất vả lắm mới ra đượckhỏi khu phỏng vấn, cô băng qua hành lang u tĩnh, hỏi trợ lý đi theophía sau: “Eric có gọi điện tìm tôi không?”
Trợ lý lắc đầu.
Thất vọng lóe qua. Trương Mạn Địch trở lại phòng nghỉ, vừa cầm vào ví liền mang điện thoại ra.
Đúng lúc có người gọiđến. Mắt cô sáng lên, vội lật xem. Trên màn hình hiện tên: “Mark”. Mặtcô xụ xuống, mãi sau đó mới cố gượng cười, gọi lại.
“Đại luật sư Hướng Tá,sao tự nhiên anh có thời gian mà gọi cho em thế này?” Âm cuối khẽ caovút, làm cho người nghe tưởng rằng cô đang vui vẻ.
Đối phương ở đầu kia cười nhẹ, “Anh vừa về HongKong.” Giọng nói của người đàn ông đó rất cuốnhút, “Buổi tối mở party với bạn bè, thế nào? Thưa đại minh tinh, em córảnh để đến không?”
********
Cùng lúc đó, Ngô Đồng ngồi trước bàn kế toán, lắc lắc chiếc cổ mỏi nhừ.
Bây giờ đang giờ cơmtrưa, Ngô Đồng khá đói bụng. Cô nghĩ có nên gọi một suất ăn bên ngoàihay không. Nhưng mà công việc cứ chồng chất như núi, có gọi cũng chỉ làm mình lu bu hơn. Những hợp đồng mà cô làm trước đó cần một thời giankhông ngắn mới có thể chuyển nhượng hết được. Vài khách hàng quan trọngcó đơn đặt hàng lớn đều đặt trên vai cô, mấy ngày tiếp theo chắc chắncàng thêm bận rộn.
Lúc nhập phần số liệucuối cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/80357/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.