“Em về rôi ư?” Hướng Tá hỏi. Giọng anh dịu dàng, vô cùng bình tĩnh.
Dường như anh đã ở đây đợi cô từ rất lâu.
Ngô Đồng sững sờ, không động đậy. Hơn nửa ngày cô mới phản ứng lại: “Sao, sao anh lại tới?”
“Em không nghe điện thoại, anh đành tới tận nhà thôi.” Anh trả lời chậm rãi, “Anh sợ anh ta vứt em xuống cảng Victoria nuôi cá.”
Anh nghĩ chuyện này đáng để đùa sao?
Ngô Đồng cố cười đáp lại anh, nhưng khóe môi cứng ngắc: “Chờ lâu chưa?”
Hướng Tá cứng đờ, anh chỉ cười. Nụ cười này động đến vết thương chỗ gò má, cơn đau ập tới, anhnhăn mặt. Nhìn anh rất buồn cười, chẳng qua sau đó vẻ mặt hiện lên đầymệt mỏi. Anh đánh giá cô, đến trước mặt cô, cúi đầu xuống cổ cô ngửingửi.
Cô vội lùi lại, nghe thấy anh đăm chiêu nói: “Rượu, thuốc lá, … còn có, bi thương…”
“Hả?”
“Trên người em có mùi này.”
Ngô Đồng phủi phủi quần áo, không nhìn anh: “Anh là cún à? Mũi thính thế.”
“Sao em biết? Anh đúng là cún đấy.” Hướng Tá vòng qua, lần nữa dựa vào vách tường, có vẻ buồn buồn.
“Em với Lệ Trọng Mưu thế nào rồi?”
Đột nhiên anh hỏi, NgôĐồng nhìn anh sững sờ. Đầu Hướng Tá càng lúc càng đau, anh mơ màng nhìncô, hình như cô sắp khóc. Anh tự cho rằng nước mắt của cô chuẩn bị rơixuống liền đưa tay che mắt Ngô Đồng: “Lúc em khóc rất xấu, chỉ khi emcười mới đẹp.”
Lòng bàn tay Hướng Tá nóng bừng, Ngô Đồng bỏ tay anh xuống, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/2355683/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.