Không ai giải đáp đượccâu hỏi của Lệ Trọng Mưu, anh rít điếu thuốc, từng làn khỏi phun ra thay thế cho tiếng thở dài của anh. Khói tỏa bớt đi, Ngô Đồng nhìn khôngthấy vẻ mặt của anh, một lát sau anh ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Tôi lolắng một chút. Luật sư đã soạn xong hợp đồng, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau…”
Cô gật đầu, Lệ Trọng Mưukhông biết cô có nghe thấy hay không. Anh không nói gì tiếp, cô đứng dậy rời đi. Anh không ngăn cản, yên lặng nhìn cô ra ngoài.
Dưới chân Ngô Đồng mềmnhũn, cô gắng gượng từng bước. Duy trì khuôn mặt cứng ngắc lâu như thế,rời khỏi, cô mới thấy bản thân vẫn còn chút ít tôn nghiêm, vẫn còn chútbản lĩnh mà cô khống chế được.
Ở trogn toilet giặt khăn mặt, cô nhìn mình trong gương, không khóc không cười, không tham không luyến.
Lau mặt xong cô gửi tin nhắn: “Anh, đừng bán nhà. Em giải quyết được rồi.”
Cô không dám nghe giọng nói của Ngô Vũ, cô sợ bức tường thành mình vừa xây dựng sẽ sụp đổ.
Rất nhanh sau đó có điện báo, bả vai Ngô Đồng run lên.
Bên kia điện thoại làthầy chủ nhiệm khoa của trường Đồng Đồng, ông muốn cô mau mau đến trường học. Ngô Đồng bước vội ra, chỉ còn ba phần hồn trong người. Cô đi quánhanh, nhìn thấy cánh cửa xoay, đột nhiên mắt cô hoa lên. Giày cao góttrẹo sang một bên, Ngô Đồng ngã ngồi trên mặt đất. Có lẽ rất dọa ngườichăng? Đúng lúc Lệ Trọng Mưu đưa thám tử từ Châu Âu đi qua, anh thấyngười phụ nữ đó đang ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/2355651/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.