Dựa vào lưng hắn, Tần Lâu có một loại an toàn mà trước nay chưa hề có. Vươn tay nghịch tóc hắn, Tần Lâu hỏi: “Ngọc, ngươi…khi nào thì biết mình thích nam nhân?”
“Ta không phải là nam nhân nào cũng thích.” Vinh Vương mỉm cười: “Ta cũng từng đi tiểu quan quán, thế nhưng đối với tiểu quan chỗ đó không dậy nổi hứng thú.”
Tần Lâu có chút buồn phiền: “Cũng chỉ thích Thanh Tuyền, đúng không?” Phát hiện thân thể của hắn đột ngột cứng lại, Tần Lâu lại càng phiền não. Vinh Vương không nói lời nào, cõng y, lẳng lặng bước đi. Tới trước cửa nhà, Tần Lâu tụt xuống khỏi lưng hắn, thần tình có chút uể oải, muốn đi mở cửa.
“Tần Lâu, ta cũng yêu ngươi.” Vinh Vương lo lắng nói.
Không đợi đến lúc Tần Lâu phản ứng lại, đại môn đã bị mở. “Chi nha” một tiếng, Tần phụ cười có chút gian xảo: “Hai đứa đã về, chắc đã mệt mỏi rồi ha.”
Tần Lâu có chút dở khóc dở cười: “Đa…”
Tần phụ cười nói: “Nương đã trải chăn cho các ngươi rồi, đi ngủ đi.”
“Ta muốn tắm”
Tần phụ vẫn cười tủm tỉm: “Cũng đã đun sẵn nước rồi. Vinh Ngọc a, ở chỗ này đã quen chưa?”
Vinh Vương ngữ khí rất tôn kính: “Đa, sống ở đây rất thoải mái.”
Tần Lâu nghe được câu gọi “Đa” ngọt xớt của hắn, gương mặt tối sầm.
Nằm trên giường, y nhìn mỹ nhân đang ngồi trong dục dũng, có chút nghi hoặc: “Đa nương làm sao tiếp thu được sự thật này a?”
Vinh Vương chà xát cánh tay, thần sắc nghiêm túc: “Bởi vì, bọn họ hi vọng ngươi có thể hạnh phúc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-lac-quan-tam-tan-lau-long-ngoc/1354483/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.