Lại một tháng trôi qua, trời lạnh hơn. Tần Lâu ngoại trừ đi trù phòng, ăn trực mấy món mà đầu bếp béo mới làm ra, còn lại rất ít ra khỏi cửa phủ. Mỗi ngày không ngủ thì cũng lấy mấy quyển dã sử lật xem. Loại ngày nhàm chán này trôi qua, khiến Tần Lâu cảm thụ được, người ta ở bên ngoài bôn ba kiến công lập nghiệp, còn y thì sống kiểu cưỡi ngựa xem hoa, cả ngày vô dụng.
Chuyện càng làm y phiền muộn hơn chính là, y, đối với cái loại sinh hoạt không có tí chí hướng này… cực kì yêu thích.
Ngày nào cũng thế, Vinh Vương phải đến chạng vạng tối mới hồi phủ, Tần Lâu ngày nào cũng chờ hắn về rồi cùng dùng bữa. Hai người tựa hồ đã bắt đầu quen với sinh hoạt như thế, cũng càng ngày càng thấy ăn ý hơn.
Dùng cơm, tắm rửa xong, Tần Lâu nằm ở trên giường, nhắm mặt lại, một cỗ khí tức quen thuộc tiến lại gần.
Trác trác bờ môi của hắn, Tần Lâu hiếu kì hỏi: “Tối hôm nay không có công vụ cần xử lí sao?”
Chui vào tỏng chăn, Vinh Vương thuận tay ôm lấy y: “Ta hướng hoàng thượng xin nghỉ mấy ngày.”
“Ân? Muốn đi đâu sao?” Gương mặt Tần Lâu đượm ý cười.
“Ngày mai ta đưa ngươi đi Tuyết Sơn ngắm hoa mai.” Vinh Vương mỉm cười: “Ngươi nếu không ra ngoài một chút, thì chẳng mấy chốc mà biến thành heo.”
Cắn một ngụm lên cổ hắn, trong giọng nói có chút bất mãn: “Ngươi mới là heo, người ra rất gầy.”
Vinh Vương cười thành tiếng, ngón tay nghịch ngợm chui vào trong quần áo của y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-lac-quan-tam-tan-lau-long-ngoc/1354480/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.