Trở về phủ, Tần Lâu hắt xì hai cái rõ to, mũi bị lạnh đến đỏ bừng, đầu càng có chút ảm đạm.
Vinh Vương quan tâm hỏi: “Làm sao thế?”
“Hình như ta sinh bệnh rồi. ” Tần Lâu hít hít mũi.
Đúng như lời Tần Lâu nói, y sinh bệnh rồi.
Vinh Vương sốt ruột, thỉnh ngự y tới xem bệnh cho Tần Lâu, chỉ là cảm nhiễm phong hàn, khai dược xong, ngự y liền rời đi.
Tần Lâu sắc mặt đỏ bừng, nằm ở trên giường, thấy được bát dược Vinh Vương bưng trên tay, sắc mặt nhất thời bừng sáng: “Ăn ngon không?”
Vinh Vương bật cười, ngồi xuống bên giường: “Là dược, mau ngồi lên uống đi.”
Tần Lâu nhăn mày, “Đắng lắm đúng không?”. Thấy Vinh Vương gật đầu, y vội vã quay mặt ra chỗ khác: “Ta không uống.”
“Không uống thì làm sao khỏi bệnh được?” Vinh Vương thần sắc ôn nhu: “Ngoan, cầm lấy, ta mang mứt quả đến, uống dược xong liền ăn vài viên, sẽ không thấy đắng đâu.”
Tần Lâu cười thành tiếng: “Dùng cả cách dỗ trẻ con a?”
“Ai sợ uống thuốc đều là trẻ con hết.” Vinh Vương cố tình khích y.
Tần Lâu cũng không lui bước, nâng chăn lên định chui vào, lại bị Vinh Vương giữ chặt tay.
“Uống thuốc.” Thở dài, Vinh Vương có chút bất đắc dĩ. “Ngươi đừng ép ta phải dùng đến phương pháp đặc biệt.
“Ép ta uống?” Tần Lâu trong mắt không hề có tí sợ hãi nào, thậm chí còn có chút đắc ý.
Vinh Vương hai mắt híp lại, động tác này khiến hắn trong nháy mắt có chút tà mị, còn có vài phần nguy hiểm: “Thực sự không uống.”
Tần Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-lac-quan-tam-tan-lau-long-ngoc/1354478/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.