Mấy ngày kế tiếp, ta làm theo lời hắn, sáng chiều đều đi thư phòng dọn dẹp một lần, nhưng không có lần nào gặp được hắn.
Không có duyên rồi.
Nhưng mà không sao, ta có thể chuồn đi sau khi hoàn thành công việc.
Ở một góc độ nào đó mà nói, những ngày như vậy cũng tốt. Ta có thể yên tâm học những gì mà ta thích, hoặc lúc nhàm chán thì ra khỏi phủ đi dạo, ung dung tự tại biết bao nhiêu.
Nhưng rốt cuộc hắn không có quên ta, không phải, đột nhiên hắn mang ta đến dự tiệc, là tiệc Hồng Môn Yến.
Đại hoàng tử ngồi ở ghế trên, vẻ mặt ôn hòa, phong thái tao nhã, nhưng vừa mở miệng đã lộ ra lưỡi kiếm ẩn dưới lời nói.
“Đáng lẽ nên mở tiệc mời Tứ đệ từ sớm, nhưng nghĩ tới Tứ đệ đã đi một chặng đường dài nên hôm nay mới mời, hy vọng Tứ đệ không trách tội.” Hắn không dừng lại mà vẫn nói tiếp, “Nghe nói Tứ đệ ở Bắc Cương được nhiều người yêu quý, lần này về kinh thành, chắc hẳn đệ vẫn còn bận tâm về Bắc Cương nhỉ?”
Vân Lâm thản nhiên cười: “Đó là đương nhiên, nhưng phụ hoàng bệnh nặng, đệ thân làm con, sao có thể không trở về được? Đệ cũng đành bất đắc dĩ.”
“Nghe nói Tứ đệ chưa từng gặp mặt phụ hoàng?” Đại hoàng tử không đổi sắc mặt mà tiếp tục nói.
“Phụ hoàng bệnh nặng nên vẫn chưa triệu kiến đệ, hơn nữa đệ mới vừa hồi kinh, đợi ổn thỏa xong rồi thì mười ngày nữa đệ sẽ tới gặp phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811739/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.