Vào đầu tháng 12 năm nay, kinh thành đón một trận tuyết lớn hiếm thấy, chỉ sau một đêm mà toàn kinh thành bị bao phủ bởi tuyết trắng.
Có người nói đây là trời xanh đưa lời cảnh cáo cho những gì đã xảy ra trong năm nay, cũng có người nói này là điềm báo cho những điều tốt lành của năm tới.
Lời đồn nhiều vô kể, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Gần đây, hành vi của Vân Lâm rất khác thường, chỉ vì những chầu tấu chương thúc giục hắn nhanh nạp phi.
Ngày thường tấu chương tuyệt đối sẽ không chất thành đống đâu, sau đó bắt đầu càng ngày càng chất cao, tốc độ phê tấu chương ngày càng chậm, thỉnh thoảng hắn còn nhíu mày.
Tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng ta lờ mờ cảm nhận được sự tức giận của hắn trong nhiều ngày qua.
Ta cho rằng hắn sẽ giấu đi cho đến khi nó biến mất, nhưng không.
Rốt cuộc, Vân Lâm đã nổi giận.
Hắn đột nhiên mất kiểm soát, hất đống tấu chương ở bên phải xuống, những tấu chương nằm lộn xộn trên đất, hắn phát tiết hết sự bất mãn trong lòng.
“Lại tới nữa, ngày nào cũng tới, họ không mệt, nhưng ta mệt rồi.”
“Lưu Huỳnh, nàng nói xem, mấy lão già này có phải nhàn rỗi quá rồi không, rảnh rỗi đến nổi có nhiều thời gian tới ép ta.”
Hắn dường như đang nói với ta, nhưng lại nhìn chằm chằm đống tấu chương trên đất mà thất thần, đôi mắt hiện vẻ mệt mỏi của nhiều ngày qua.
Hắn dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811730/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.