Hiên Thượng Lâm ngừng gõ cửa, tay hắn đặt lên cánh cửa gỗ ngăn cách giữa hai người, như thể hắn có thể xuyên qua cánh cửa này nhìn thấy người ở bên trong.
Biểu hiện khác thường của nàng khiến hắn hoảng sợ.
Dáng vẻ lạnh như băng đó hắn chưa từng thấy qua.
Rốt cuộc tại sao?
Tại sao nàng lại muốn gán ghép hắn với Lục Lạc Oánh? Tại sao nàng lại đột nhiên mất kiểm soát?
“Lưu Huỳnh…” Hắn thất thần, dựa vào cửa mà ngồi xuống, “Nàng không thích ta sao?”
Lục Lạc Oánh lau nước mắt, quay trở lại sân viện của mình, nhìn thấy Tiểu Thược chạy đến đón.
“Tiểu thư, thế nào rồi?” Tiểu Thược sốt ruột hỏi: “Nàng ta có chịu rời đi không?”
Nhớ tới những chuyện vừa xảy ra, Lục Lạc Oánh trầm mặt không trả lời, chỉ gọi nàng ta vào phòng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Đừng làm nô tỳ sợ mà!”
Hành vi cử chỉ của Lục Lạc Oánh khiến nàng ta cảm thấy xa lạ, tự nhiên trong lòng nàng ta nảy sinh cảm giác khẩn trương.
“Tiểu Thược, cho ta xem phương thuốc lúc trước mà muội nói.”
“Tiểu thư!” Tiểu Thược kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người suy nghĩ kĩ rồi sao?”
“Muội nói rất đúng, trái tim của chàng không hề có ta.” Lục Lạc Oánh thấp giọng nói: “Đã như vậy, ta chỉ có thể làm như thế.”
Cho dù có đáng khinh như thế nào, Hiên Thượng Lâm, vì chàng, Lục Lạc Oánh ta chấp nhận.
“Giúp ta chuẩn bị.”
Kể từ ngày hôm đó, mỗi ngày đối với ta đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811704/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.