Ta tới thành tìm hai cỗ xe ngựa, sau đó lên đường rời khỏi Bắc Thành.
Vén rèm nhìn lại tòa thành phía sau, hình ảnh vẫn vậy, nhưng tâm trạng đã thay đổi rất nhiều.
Trên thế gian này làm gì có người không vướng bận trần thế? Chẳng qua là chưa gặp được điều ràng buộc mà thôi.
“Đi thôi.” Ta nhẹ giọng nói với người đánh xe.
Ba ngày sau, Hiên Thượng Lâm chậm rãi mở mắt, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ, giống như đã mơ một giấc mộng thật dài.
Trong mộng luôn có người thì thầm bên tai hắn, nhưng hắn chỉ nghe được mơ hồ, hiện tại lại càng không thể nhớ nổi.
“Bệ hạ.”
Tiếng kêu của một nữ tử vang lên, hắn cố hết sức mà ngồi dậy, bắt gặp nữ tử chạy tới với vẻ mặt lo lắng.
Ký ức quay về cảnh tượng nhiều ngày trước, hắn hoang mang khó hiểu, cảm thấy hoảng sợ không hiểu nổi.
Hiên Thượng Lâm khàn giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Lạc Oánh nghẹn ngào hồi lâu, nhớ lại lời người nọ nói, cuối cùng lựa chọn giấu diếm: “Cha ta……liều mạng thử một cách. Không ngờ lại thành công.”
Nói xong, nàng hốt hoảng mà tránh tầm mắt của hắn.
“Cảm ơn.” Hắn gật đầu, lại hỏi tiếp: “Ta đã ngủ mấy ngày rồi? Nàng ấy thì sao? Nàng ấy đã ra ngoài chưa?”
“Ngày hôm trước, Bắc Tiêu Vương của An Ly quốc lại tới kinh thành. Kinh thành truyền thư tới, Tam hoàng tử cũng dẫn binh náo loạn ở kinh thành.” Lục Lạc Oánh cố ý chuyển đề tài.
Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811692/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.