Hiên Thượng Lâm vĩnh viễn cũng không thể ngờ được, lúc này hắn tự tin như vậy. Hay nói cách khác, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Vân Thâm sẽ lừa gạt hắn, mà Lưu Huỳnh lại tàn nhẫn lựa chọn rời đi.
Những ngày chờ đợi, sự bình tĩnh trong hắn dần mất đi, hắn ngày càng nôn nóng hơn, cuối cùng rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Nàng thật sự đã rời đi.
Hóa ra cho tới bây giờ, hắn vẫn giống như lúc nhỏ, cuối cùng vẫn không thể giữ được, cũng không thể bảo vệ được.
Thời gian trôi nhanh, rất nhanh đã qua một năm.
Mà vị công tử dịu dàng kia cũng đã không còn nụ cười ấm áp lúc xưa, mà ngày càng khiến người khác khó có thể tiếp cận.
Cho đến khi hắn gặp một khuôn mặt cười ngây ngô đó.
“Ngươi là ai?” Một cậu bé tầm mười hai mười ba tuổi ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
“Vậy còn ngươi? Tiểu đệ đệ, vì sao đệ lại ở đây?”
So với trước đây thì căn nhà trúc bây giờ có nhiều đồ hơn, hiển nhiên là hắn đã ở đây một thời gian rồi.
“Nhà đệ ở chỗ này.” Vừa nói, nụ cười trên mặt cậu bé càng tươi sáng hơn, “Huynh đi ngang qua đây à? Tỷ tỷ nói, nếu lữ khách muốn dừng chân nghỉ qua đêm cũng được. Huynh có muốn ở lại qua đêm không?”
“Tỷ… tỷ?” Vừa nghe hai từ này, trong lòng Hiên Thượng Lâm cháy lên một tia hy vọng.
Là nàng sao?
Mặc dù không dám tin nhưng hắn vẫn sốt ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811689/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.