Dịch Bạch Đường ở trên ghế sofa bị động tĩnh của Thương Hoài Nghiên làm tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí của Thương Hoài Nghiên: « Tỉnh rồi sao? »
Thương Hoài Nghiên bật đèn đầu giường, ánh sáng ôn nhu trải ra nửa phòng ngủ: « Tôi đã ngủ bao lâu rồi? »
Dịch Bạch Đường hờ hững: « Khoảng nửa giờ, không quá lâu. »
« Bài hát vừa rồi tên là gì? »
« Là một bài hát ru con, khi còn bé tôi vẫn thường nghe để ngủ. »
« Cậu... » Thương Hoài Nghiên lên tiếng.
"Sao?"
« Cậu đối với ai cũng tốt như vậy à? » Khi hỏi ra câu hỏi này, nội tâm của Thương Hoài Nghiên vô cùng phức tạp. Y không tự tin để đoán thuộc tính của Dịch Bạch Đường là gì, thế nhưng, các loại hành động của Dịch Bạch Đường lại có điểm không đúng!
Dịch Bạch Đường hơi sững sờ.
Hắn thay đổi lại tư thế, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Mình đối với ai cũng đều tốt như vậy sao?
Tất nhiên là không!
Hảo đầu lưỡi cũng không tính là người bạn duy nhất, thế nhưng là người đầu tiên mà hắn cùng giường chung gối!
Hơn nữa cũng là người đầu tiên hắn muốn bảo vệ thật tốt, cố gắng bồi dưỡng một tình bạn tốt đẹp.
Bất tri bất giác lại bắt đầu muốn đem mọi thứ tốt nhất cho mầm cây non này, chỉ hi vọng đến một lúc nào đó nó có thể trưởng thành đủ cao lớn, đủ tươi tốt, cùng mình đồng hành chinh phục đại dương ẩm thực bao la...
Đương nhiên, bên ngoài, Dịch Bạch Đường tất nhiên sẽ không thừa nhận Thương Hoài Nghiên đặc biệt, loại cảm giác đó thật sự rất xấu hổ!
Hắn hừ một tiếng nhàn nhạt, biểu tình cao lãnh vô cùng: « Tôi đối với bạn bè vẫn luôn luôn như vậy. »
Thương Hoài Nghiên lại nhìn Dịch Bạch Đường một lúc.
Dịch Bạch Đường có thể nhận ra ánh mắt của Thương Hoài Nghiên là lạ, thế nhưng cũng không chờ hắn nghĩ ra được lạ ở chỗ nào, Thương Hoài Nghiên đang ngồi trên giường bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi một câu hỏi khác: « Vừa nãy cậu suy nghĩ gì thế? »
Đồng thời, Thương Hoài Nghiên giơ tay lên, điểm một cái trên lông mày: « Lông mày cũng nhăn cả lại. »
Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên giường.
Thương Hoài Nghiên: "?"
Y còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy một bàn tay đặt lên trán mình.
Bàn tay hững hờ giống như tìm được một nguồn nhiệt thích hợp nhất, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng đặt lên trên da hơi đâm.
Tiếp theo, Thương Hoài Nghiên nhìn thấy Dịch Bạch Đường bỏ tay ra, một khuôn mặt tiến đến gần.
Trán cùng trán chạm nhau.
Khuôn mặt gần Thương Hoài Nghiên trong gang tấc, cảm giác chỉ cần hơi lơ đãng nhẹ nhàng di chuyển thôi là có thể hôn đối phương.
Trái tim cũng giống như cùng lúc bị chạm vào, trong lúc không kịp đề phòng đập dồn dập, khiến cho y ngốc luôn tại chỗ, lại càng không làm ra được phản ứng gì.
Đầu tiên, Dịch Bạch Đường dùng tay để đo nhiệt độ trên trán Thương Hoài Nghiên, không thấy nóng ; tiếp theo hắn lại dùng trán của mình để đo, cũng không cảm thấy nhiệt độ bất thường.
Vì vậy, hắn kéo giãn khoảng cách của hai người, lúc tách ra còn không quên thuận tiện liếc mắt nhìn một cái xuống cổ áo mở rộng của đối phương.
Ừm, cúc áo không được cài tốt, cổ áo có chút rộng, đường cong sống lưng đều có thể nhìn thấy được... Khô ráo, cũng không có mồ hôi, cảm mạo đã gần như khỏi hẳn.
Nhất định là do công của canh gừng mình mang đến.
Dịch Bạch Đường tự khen mình trong lòng.
Nếu như hảo đầu lưỡi đã không còn vấn đề gì, vậy hiện tại chúng ta có thể thảo luận chuyện chính rồi.
Hắn thong dong ngồi xuống giường, đối với gương mặt vẫn còn đang choáng váng của Thương Hoài Nghiên, đem việc của Tôn Lăng cùng với ý nghĩ của bản thân nói qua một lần.
Trong lúc nói chuyện cũng không quên chăm sóc cho Thương Hoài Nghiên, cố ý thả chậm tốc độ nói, dùng một loại đối thoại chậm rì rì để cho đối phương có thể đuổi kịp. Cùng với đó, hắn cũng vẫn còn cảm thấy buồn bực: « Nếu như hiện tại Thương Hoài Nghiên đã tốt rồi, vậy vì sao phản ứng lại vẫn còn chậm chạp như vậy? Chẳng lẽ là di chứng do cảm mạo để lại? »
Thương Hoài Nghiên quả thực không khống chế được bản thân như đang đi vào cõi thần tiên của mình.
Bất kể là tay của đối phương, trán của đối phương, cái loại cảm giác giống như chuồn chuồn lướt nước khiến cho mặt nước trong lòng gợn sóng, khiến cho y cảm thấy cực kì không ổn.
Y một bên sững sờ, một bên nghe Dịch Bạch Đường nói chuyện, chờ đối phương vô cùng vất vả nói xong mới miễn cưỡng tập trung tinh thần, suy nghĩ thật nhanh, sau đó nói: « Nếu không thì như vậy đi. »
"Thế nào?"
« Không phải là cậu muốn chứng minh bên trong đồ ăn rốt cuộc có chứa đựng tình cảm hay không sao? Vậy thì cứ dựa theo yêu cầu của Tôn Lăng, nghiên cứu ra một món ăn mà cậu thấy hài lòng, sau đó đem cách làm món ăn này giao cho Tôn Lăng, làm một thí nghiệm nho nhỏ để so sánh: Một món ăn có cách thức chế biến giống nhau như đúc sau đó đưa cho bạn của Tôn Lăng ăn, đầu tiên sẽ không nói cho người đó biết hai món này một là do cậu làm còn một là do Tôn Lăng làm, sau khi cô ấy ăn xong, nhìn phản ứng của cô ấy là được rồi không phải sao? » Thương Hoài Nghiên nói một hơi dài về suy nghĩ của mình, sau đó giải thích tiếp, « Về mặt lý thuyết, đồ ăn cậu làm ra chắc chắn sẽ ngon hơn của Tôn Lăng. Thế nhưng, nếu như đối phương lại chọn trúng đồ ăn của Tôn Lăng, như vậy e rằng bên trong thật sự có một vài thứ tồn tại mà người ta không nắm bắt được, không gọi tên được."
Dịch Bạch Đường nghe xong ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc kinh ngạc thật dài, hắn bình tĩnh nhìn Thương Hoài Nghiên, đôi mắt giống hệt như một chiếc bóng đèn đang phát sáng.
Hảo đầu lưỡi quả thật là có tác dụng to lớn!
Trong trạng thái như vậy rõ ràng không phải là lúc tốt nhất để nghĩ ra biện pháp gì, vậy mà lại có thể nghĩ ra được cách giải quyết!
Thật không phí công khi mình gặp vấn đề gì, người đầu tiên muốn tìm đến chính là hảo đầu lưỡi!
Vậy mình nên gọi hảo đầu lưỡi là hảo đầu lưỡi, hay gọi hảo đầu lưỡi là hảo thiệt đầu?
Có chút kì lạ, dù sao cũng không đủ.
Như vậy.
Hay là vẫn nên gọi... Hoài Nghiên?
Vấn đề liên quan đến xưng hô dù sao cũng chỉ loanh quanh trong đầu Dịch Bạch Đường đúng hai vòng, sau đó đã bị chủ nhân quên sạch sành sanh.
Hiện tại hắn hơi nóng lòng muốn thử, mong muốn có thể nhanh chóng quay lại Có Tiệm Cơm để thực hiện phương pháp mà Thương Hoài Nghiên vừa nói, nếu như đúng là có hiệu quả, vậy không chừng còn có thể giải quyết vấn đề phiền muộn bấy lâu nay quấy nhiễu hắn...
Dịch Bạch Đường bất động thanh sắc, tâm tư đã bay thẳng một đường về nhà bếp của mình.
Tiếp theo, hắn nghe thấy Thương Hoài Nghiên nhẹ nhàng tằng hắng một cái:
"Hiện tại cũng hơi muộn rồi..."
Trong ánh sáng ôn hòa, giọng điệu của Thương Hoài Nghiên ôn nhu, y nhìn lên đồng hồ treo tường mới chỉ vào vị trí 10 giờ, nói mà mặt không đỏ, tim không đập.
Dịch Bạch Đường quay đầu nhìn lại: Đã mười giờ rồi sao, đúng là có hơi muộn rồi!
Thương Hoài Nghiên còn nói: "Hiện tại, nếu như muốn về đến chỗ của cậu cũng phải mất ít nhất 1 giờ đồng hồ, cũng sẽ muộn hơn thời gian nghỉ ngơi bình thường của cậu, không bằng hôm nay cậu ở lại đây nghỉ ngơi một đêm? »
Dịch Bạch Đường hơi do dự.
Hắn vẫn muốn quay trở lại nhà bếp sớm một chút để nghiên cứu, thế nhưng lời của Thương Hoài Nghiên cũng đúng, nếu như bây giờ trở về cũng phải 11h, lại nghiên cứu thêm cũng phải đến 12h, so với thời gian nghỉ ngơi bình thường của hắn đúng là khác biệt quá lớn...
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Thương Hoài Nghiên thì lập tức nhìn thấy Thương Hoài Nghiên đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt có sự mong đợi rõ ràng!
Vì vậy, trong nháy mắt Dịch Bạch Đường lại cảm thấy mềm lòng.
Người đang bị bệnh dù sao cũng sẽ có đặc quyền, hành vi hiện tại của mình nhất định sẽ giống như một lớp màng túi bóng che chắn cho cây non trong lúc trời đông giá rét, trải qua chuyện này, cây non nhất định sẽ đối với mình vô cùng thân mật, vô cùng ỷ lại.
Dịch Bạch Đường nghiêm túc gật đầu: « Tôi sẽ nghỉ lại đây một đêm, ngủ ở phòng bên cạnh. »
Thương Hoài Nghiên phút chốc sững sờ, sau đó, hắn nhanh chóng phản ứng lại: « Điều này không thành vấn đề, có điều nơi này tôi cũng ít khi ở lại, phòng bên cạnh một tuần mới được quét dọn một lần cho nên khả năng giường chiếu cũng không được tốt lắm. »
Sau đó cả hai người đều lâm vào im lặng.
Thương Hoài Nghiên trấn định chỉ vào chỗ bên cạnh mình, đưa ra phương án giải quyết: « Trong tủ quần áo của tôi có quần áo mới, giường này cũng rất lớn... »
Dịch Bạch Đường gọn gàng dứt khoát, trong ánh mắt lộ ra điểm nghi hoặc: « Anh muốn tôi và anh ngủ chung một giường phải không? »
Thương Hoài Nghiên suýt chút nữa thì bị nước miếng của mình làm cho sặc.
Y ho khan hai tiếng, đem sự chột dạ của mình chôn chặt vào trong cơ thể, lời lẽ thể hiện ra bên ngoài lại vô cùng đanh thép: « Nếu như buổi tối tôi lại bị sốt nữa thì làm thế nào bây giờ? Cách âm trong biệt thự này vô cùng tốt, đến lúc đó muốn gọi cậu cũng không gọi được, vậy chẳng phải sẽ vô cùng phiền phức hay sao! »
Thì ra là như vậy!
Nhìn mà xem, tất cả mọi sự trả giá đều đã có hồi báo, cây non đã đối với mình vô cùng thân mật, vô cùng ỷ lại!
Mình và anh ta đang đi trên con đường vô cùng đúng đắn.
Trong lòng Dịch Bạch Đường cảm thấy thỏa mãn vô cùng, dựa theo lời nói của Thương Hoài Nghiên, lấy quần áo mới từ trong tủ ra, tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.
Hơi nước giống như chuyển từ trong mơ đến hiện thực.
Thương Hoài Nghiên nhắm mắt lại, nghe âm thanh tí tách dần dần vang lên, rồi lại dần dần mất đi, tiếp theo, hơi nước mát lạnh đột nhiên uốn lượn chảy đến từ phương xa, nấn ná quanh cơ thể, cũng không biết vì sao khi vấn vương bên chóp mũi lại giống như một tầng cảm giác mờ ảo.
Thương Hoài Nghiên hơi không kìm nén được mong muốn tham lam trong nội tâm của bản thân.
Vừa định làm bộ không có việc gì xảy ra, chuẩn bị di chuyển cơ thể về hướng có hương vị của nước kia thì lại bỗng nhiên cảm nhận được cơ thể cách một tầng chăn bị vỗ một cái.
Y sợ hết hồn, lập tức mở mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt Dịch Bạch Đường hồng hào bên trong sự tái nhợt khuếch đại trước mặt mình!
Trái tim « đùng » một cái nhảy lung tung, mất đi nhịp đập quen thuộc.
Dịch Bạch Đường mới tắm nước nóng xong, toàn thân từ trên xuống dưới đều mềm mại ấm áp, còn cảm thấy hơi mệt và buồn ngủ.
Hắn ngáp một cái đầy lười biếng, hơi híp mắt lại, lấy tay vỗ lên ngực cách một lớp chăn của Thương Hoài Nghiên để động viên, kết quả là vừa vỗ được hai lần, bàn tay đã trượt đi, lần cuối cùng không cẩn thận vỗ hơi cao, vỗ lên vai Thương Hoài Nghiên.
Khi bàn tay chạm lên vai đối phương, cách một lớp quần áo ngủ mỏng manh, nhiệt độ cơ thể của đối phương giống như cuồn cuộn chảy xuống không ngừng, tất nhiên cũng có thể cảm nhận được đầu khớp xương rắn chắc.
Có phải bệnh tình lại chyển nặng không?
Dịch Bạch Đường hơi lo lắng, mặt không biểu tình kéo cao chăn đắp cho Thương Hoài Nghiên, lại dém kĩ các góc chăn, bọc người kín thành một con nhộng rồi mới tiếp tục vỗ về qua lớp chăn mềm lần thứ hai: « Được rồi, nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi tôi dậy. »
Sau khi nói xong, lần thứ hai hắn trở mình, nằng xuống giường, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, ngủ một giấc ngon lành.
Tối hôm đó, Thương Hoài Nghiên lại vô cùng đau khổ trải qua một buổi tối mất ngủ lần thứ hai.
Y bắt đầu không phân biệt được, bản thân giữ Dịch Bạch Đường ở lại là lựa chọn đúng hay sai?
Đây nhất định là lựa chọn khó khăn nhất từ trước đến nay của y!
Một đêm trôi qua.
Lúc Dịch Bạch Đường tỉnh lại lần thứ hai, hắn cảm giác có điều gì đó không đúng.
Khi vừa mở mắt ra hắn đã bắt gặp một đôi mắt đen nhánh, to như hạt đậu lộ ra khỏi ánh nắng ban mai đang nhìn mình.
Một lát sau, chú chim ngoài cửa sổ cúi đầu xuống rỉa tuyết rơi trên lông mình rồi vỗ cánh bay đi.
Lúc này Dịch Bạch Đường mới chậm rãi cảm giác được điều không đúng là gì.
Ví dụ như bờ vai mình hơi nằng nặng, cổ mình hơi ngứa, còn thân thể cũng nằng nặng giống như cổ là vì một nguyên nhân...
Dịch Bạch Đường cúi đầu xuống, nhìn thấy Thương Hoài Nghiên không biết đã gối đầu lên tay mình từ khi nào, một nửa giường còn lại gối chăn thê thảm đã sớm rơi trên sàn, chỉ còn lại một bên góc chăn vẫn đang cố chấp bám lại cạnh giường vô cùng đáng thương, nhắc nhở hai người sự tồn tại trước đó của nó.
Dịch Bạch Đường hơi hơi cử động.
Thương Hoài Nghiên mơ mơ màng màng ngủ cũng mở mắt ra ngay sau đó, ý thức dường như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn cho nên nở nụ cười cất tiếng mập mờ: « Bảo bối, cậu tỉnh rồi... »
Y mơ mơ màng màng nói rồi ôm lấy người vào trong ngực, thỏa mãn cà cà, lén lút xoa xoa để ăn đậu hũ non, lại còn muốn tặng một nụ hôn chào buổi sáng vào cổ người ta giống như trước đây, sau đó...
Sau đó, y bị Dịch Bạch Đường lật người sang nửa giường bên kia giống như lật thịt.
Lúc làm động tác này, Dịch Bạch Đường vẫn rất nhẹ nhàng!
Cân nặng của Thương Hoài Nghiên bây giờ vẫn còn không nặng bằng nồi hơi hắn đặt lên lò đun lúc còn bé đâu, hừ!
Tiếp theo, Dịch Bạch Đường nghiêng người, đặt Thương Hoài Nghiên dưới thân, đồng thời cúi đầu về phía y.
Thương Hoài Nghiên trơ mắt nhìn Dịch Bạch Đường càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, mãi đến tận khi trán của hai người nhẹ nhàng chạm nhau, phát ra tiếng chạm chỉ có hai người nghe thấy, cả người y đều sững sờ giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Chờ chút, tốc độ phát triển thế này không giống với dự đoán của mình!
Dịch Bạch Đường đè lên người Thương Hoài Nghiên, cảm nhận nhiệt độ trên trán đối phương, cũng thật sự không thấy có cảm giác gì.
Tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên, vẫn vững vàng đè lên người Thương Hoài Nghiên như trước, mắt hơi rũ, nhìn xuống từ trên cao, hỏi: « Không bị sốt, sao lại có thể nói mê sảng nhỉ? »
Thật là đáng sợ, khi Hoài Nghiên vừa hành động vừa nói như thế kia, hắn đã bị dọa cho giật cả mình!
Còn tưởng là sau một buổi tối thôi mà bệnh tình của Hoài Nghiên đã chuyển sang giai đoạn cuối!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]