Chương trước
Chương sau
Dịch Bạch Đường ngồi lên xe Thương Hoài Nghiên.

Trước đó là khoảng 3 chiếc xe, màu sắc là đỏ thẫm, màu vàng, xanh ngọc, lần này có lẽ là vì mới từ trong công ty ra, Thương Hoài Nghiên lại đổi một chiếc xe khác, là một chiếc ô tô khiêm tốn hình giọt nước màu xám bạc.

Dịch Bạch Đường ngồi ở ghế sau, cầm lấy một tấm bản đồ Bắc Kinh ngồi xem. Có điều dư vị vừa rồi vẫn còn lưu lại trong lòng hắn, khiến cho hắn hơi mất tập trung.

Thương Hoài Nghiên một bên lái xe ra khỏi bãi để xe dưới tầng ngầm, một bên điều chỉnh gương chiếu hậu, yên lặng cố định gương tại nơi có thể nhìn được rõ người phía sau.

Trong không gian xe, hai người đều im lặng một lúc, sau đó Thương Hoài Nghiên lên tiếng: "Bây giờ cậu định làm gì?"

Dịch Bạch Đường hơi buồn bực: "Không biết."

Thương Hoài Nghiên suy nghĩ một chút, kiến nghị: "Có muốn đến nhà khác xem thử không? Cũng không phải khách sạn 5 sao nào cũng giống nơi này."

Dịch Bạch Đường không hào hứng lắm: "Tôi biết." Trên gương mặt của hắn không có cảm xúc gì, "Ông ấy không thể liên lạc với toàn bộ các nhà được, luôn có người ở phe khác can thiệp. Thế nhưng, nhiều nhà hàng như vậy tôi cũng chỉ thích có 2-3 cái, mà những nhà này đều có quan hệ với ông ấy, nếu như một nhà đã như vậy thì hai nhà kia cũng sẽ không khác gì."

Thương Hoài Nghiên: "..." Rốt cuộc đây là yêu sâu sắc hay là hận đến tận xương tủy?

Thương Hoài Nghiên lại nói: "Vậy cậu... Có đi nhà khác không?"

Dịch Bạch Đường tiếp tục mặt không cảm xúc: "Không muốn, không thích, không có linh cảm."

Thương Hoài Nghiên: "..." Mình biết ngay mà, đây là một cậu bé tùy hứng.

Nhưng y cũng không chán ghét, còn có thể cảm thấy cảm giác sung sướng giống như mình đang vuốt lông một chú mèo đang lăn lộn làm nũng. Dù sao thì bản thân là chủ nhân, nếu như đã muốn dung túng một vật nhỏ có tính cách kiêu ngạo cũng chẳng sao, cái này gọi là tình thú.



Lúc này xe cũng đã ra khỏi tầng ngầm, hòa vào cùng với dòng xe cộ trên đường phố. Đúng vào lúc tan tầm buổi trưa, xe cộ trong trung tâm thành phố tắc nghẽn chen chúc nhau, thế nhưng Thương Hoài Nghiên lúc này cũng hoàn toàn không thấy vội vàng, bên trong xe một hỏi một đáp khiến cho y cảm thấy vô cùng thư thích, thậm chí còn nguyện ý lái xe trên đường thêm 1-2 giờ nữa.

Thương Hoài Nghiên dùng khóe mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, cảm thấy việc chuẩn bị trước đó cũng đã ổn rồi, vì vậy đưa ra ý kiến có tính gợi ý: "Hôm trước trên TV cũng đã nói qua, chỉ cần có giấy chứng nhận tư cách đầu bếp 5 sao là có thể tham gia, đúng không?"

"Phải." Dịch Bạch Đường trả lời ngắn gọn.

"Lúc trước tôi cũng đã tìm hiểu qua, khách sạn 5 sao đánh giá 4 lần 1 năm, mỗi quý một lần, cũng không cần bình chọn gì nhiều, chỉ cần có 1 nhóm 3 vị mỹ thực gia thần bí đề cử là có thể nhận được nhà hàng 5 sao phải không?"

"Phải." Dịch Bạch Đường cũng cảm thấy ngoài ý muốn khi Thương Hoài Nghiên có thể biết rõ ràng đến thế, dù sao đầu bếp của khách sạn 5 sao cũng không phải được nhiều người biết đến giống như các nhà hàng bình thường khác.

Vì vậy Thương Hoài Nghiên lại ho nhẹ một cái: "Vậy cậu... có nhớ đề nghị lần trước của tôi không?" Y không chờ Dịch Bạch Đường nói đã đề nghị lại một lần nữa, "Cậu có muốn hoạch định lại một chút, lập một nhà hàng cao cấp, tranh thủ đánh giá cấp sao?"

Dịch Bạch Đường: "..."

Người ngồi phía sau rơi vào trầm tư. Thương Hoài Nghiên một bên nhìn đường phía trước, một bên di chuyển lên trên, chờ đợi đáp án của đối phương.

Dịch Bạch Đường không để cho Thương Hoài Nghiên chờ quá lâu, hắn trầm tư chốc lát, sau đó phun tào: "Tôi sẽ không quản lý, chung quy tiền sẽ lại bị thâm hụt thôi."

Thương Hoài Nghiên an ủi: "Không có chuyện gì, có thể tìm nhân viên chuyên môn phụ trách cái này, đầu tháng sẽ lập ra kế hoạch thu chi, rất đơn giản."

Dịch Bạch Đường còn nói: "Cũng không muốn ngày nào cũng phải làm mấy món ăn theo thực đơn."

Thương Hoài Nghiên tiếp tục an ủi: "Có thể không cần thực đơn, hiện tại có rất nhiều nhà ăn tư nhân cao cấp đều chủ động, khách hàng lựa chọn một món ăn chính từ thịt bò hay thịt gà, còn lại sẽ là đầu bếp tự do phát huy."

Dịch Bạch Đường vẫn cảm thấy buồn phiền: "Số tiền tiết kiệm còn lại khẳng định không đủ để thuê một nhà hàng."Thương Hoài Nghiên nghĩ thầm Tiểu Đường cũng thật tự tin, không chút nào cảm thấy bản thân mình không lấy được điều quan trọng nhất - ba tấm phiếu vốn dĩ còn chẳng biết đến đang nằm ở nơi nào... Bên trong đầu y nghĩ như vậy, nhưng lực chú ý lại phân tán, ngoài miệng buông lỏng, tâm lý dã tâm đã chạy ra ngoài một hàng: "Tôi có mà!"

Dịch Bạch Đường nhìn về phía Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên cũng nhìn về phía Dịch Bạch Đường từ gương chiếu hậu.

Sau đó Thương Hoài Nghiên ý thức được mình nói cái gì.

Y không giải thích được sự khẩn trương đang xuất hiện trong lòng, vội vã bổ sung: "Ý của tôi là, tôi biết một khu trung tâm thương mại vừa mới khánh thành, bởi vì mới hoàn thiện nên muốn thu hút thêm người cho nên điều kiện của họ rất tốt, nếu như cần..." Y muốn nói là mỗi tháng sẽ cần khoảng hơn 10 vạn tiền thuê, nhưng vừa nghĩ đến số tiền tiết kiệm hiện tại của Dịch Bạch Đường lại nuốt xuống câu nói, mặt không đỏ, thở không gấp sửa lại, "Đại khái là không cần đến tiền thuê nhà, chỉ cần đến làm thủ tục trước, căn cứ vào quy mô của doanh nghiệp."

Nói đến đây, Thương Hoài Nghiên lại liếc mắt nhìn Dịch Bạch Đường, vẫn không biết đối phương đang nghĩ gì, cho nên tiếp tục bị mỹ nhân đầu độc, tiếp tục bổ sung: "Tôi nhớ là họ còn có thêm ưu đãi nữa, đại khái là 5% của doanh nghiệp, chia làm..."

Mặc dù nói nhiều như vậy với những chính sách ưu đãi do bản thân bịa ra, nhưng chấp niệm trong lòng Thương Hoài Nghiên vẫn sẽ bị lộ ra trong lúc lơ đãng, đặc biệt tơ tưởng đến việc ở trên giường đè lên đối phương, sau đó cắn cắn lỗ tai của đối phương, nói ra câu kia: Bảo bối đừng hoảng hốt!



Cậu không có tiền, tôi có mà!

Đã sớm tưởng tượng đến điều này, mỹ nhân kia mau mau để cho tôi bao dưỡng!

Trong không gian kín của ô tô, Dịch Bạch Đường vẫn luôn lắng nghe những lời nói của Thương Hoài Nghiên, ánh mắt yên tĩnh, cao thâm khó dò "Ồ" một tiếng.

Bằng vào trí thông minh của mình, hắn dễ như ăn cháo phân biệt được, câu nói thứ nhất của Thương Hoài Nghiên là thật, còn từ đoạn thứ hai là giả.

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, chính sách ưu đãi gì đó, hoặc là dựa vào quan hệ, hoặc là dùng tiền.

Cây non vẫn luôn là một cây non bằng vàng chói lọi.

Cây non bằng vàng chói lọi này đối với mình thật ra rất tốt.

Mình chỉ tùy tiện nói không có tiền, y đã lập tức muốn lấy tiền ra giải quyết vấn đề giúp mình, hơn nữa, vì quan tâm đến lòng tự trọng của mình, lại còn nói dối là bản thân có được tin tức nội bộ, bất động thanh sắc lấy ra chút tiền, nghĩ thôi cũng thấy thật vất vả...

Dịch Bạch Đường nghĩ như vậy.

Trong đầu hắn lúc này đột nhiên lại phân ra làm hai nhánh.

Một nhánh là con đường nối thẳng đến tình bạn thắm thiết, làm bạn bè, hắn hiển nhiên cần phải nói cho đối phương biết rằng thật ra mình không thiếu tiền, nếu như cần dùng gấp thì chỉ cần tìm một hiệp hội đầu bếp rồi bán cho họ một phương pháp phối chế là được.

Một nhánh khác chính là con đường rẽ đến nơi dành cho hai người yêu nhau, đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, còn đa dạng bất ngờ, mỗi bước đi cũng không biết được tiếp theo sẽ là quang cảnh gì.

Tạm biệt đại lộ, hướng đến đường nhỏ kỳ diệu.

Cho nên cuối cùng mình muốn lựa chọn con đường nào đây?

Nội tâm của Dịch Bạch Đường đã chuyển từ khiếp sợ sang xoắn xuýt.

Trong không khí vi diệu này, Thương Hoài Nghiên đã lái xe đưa Dịch Bạch Đường về Có Tiệm Cơm.

Lối vào ngõ mỹ thực quá nhỏ, xe không vào được, nên Thương Hoài Nghiên dừng ở một nơi cách lối vào không xa, để ở một vị trí bản thân quen để, sau đó cùng Dịch Bạch Đường đi vào trong ngõ.

Dọc theo đường đi Thương Hoài Nghiên vẫn thường lặng lẽ quan sát biểu cảm của Dịch Bạch Đường.



Một câu "Tôi có mà" trong xe kia, dọc theo quãng đường đi Dịch Bạch Đường không nói chuyện nữa, hiện tại y không biết đến cùng là Dịch Bạch Đường đang suy nghĩ điều gì... Còn có rất nhiều lúc cảm thấy hoang mang, lỡ như...

Bước chân đang đi của Dịch Bạch Đường đột nhiên dừng lại, hắn nhìn thấy một tấm biển quảng cáo cho thuê cửa hàng ở ngay trước cửa cuốn của Có Tiệm Cơm, nội dung cùng kiểu cách vô cùng quen thuộc, giống như đúc so với mấy tháng trước, khi hắn đến nơi này.

Thương Hoài Nghiên vẫn luôn chăm chú quan sát Dịch Bạch Đường vội vàng dừng lại theo, sau đó mới thuận theo tầm mắt của Dịch Bạch Đường nhìn thất tấm biển quảng cáo kia.

Lông mày của y còn chưa kịp nhíu, Dịch Bạch Đường đã lên tiếng nói chuyện: "Đã đến thời hạn thuê cửa hàng rồi."

"..." Thương Hoài Nghiên nghe được qua âm điệu, đang phân vân không biết nên trách chủ trọ trước hay là nên lên tiếng an ủi Dịch Bạch Đường trước?

"Trong một thời gian ngắn sẽ không dễ tìm được phòng ở." Dịch Bạch Dường hơi khổ não.

"..." Tới nhà của tôi, tới nhà của tôi, tới nhà của tôi.

"..." Dịch Bạch Đường nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, trong ánh mắt tràn đầy suy nghĩ, nhìn qua giống như đang có một lựa chọn khó khăn.

"Đến nhà của tôi đi!" Khi vận may tìm đến thì Thương Hoài Nghiên cũng đột nhiên sáng dạ, đặc biệt kiên định thốt lên, "Nhà tôi rất lớn, cậu ở đấy có thể từ từ tìm chỗ thích hợp, cũng có thể nấu cho tôi đồ ăn ngon mỗi ngày, một công đôi việc!"

Sau đó y nhìn thấy lựa chọn băn khoăn trong mắt Dịch Bạch Đường dần dần nhạt đi.

Sau một giây phút, Dịch Bạch Đường gật đầu: "Được rồi, tôi đến nhà anh, nuôi anh."

Dứt lời, Dịch Bạch Đường nhìn khóe môi không nhịn được giương lên của Thương Hoài Nghiên, hơi nhướng mi, hài lòng, yên lặng mỉm cười.

Được rồi, chỉ cần thể hiện bản thân yếu thế một cái là cây non đã tự mình lên tiếng mời mình ở chung, cây non chủ động làm việc này, hương vị thần kì lại nhanh chóng xuất hiện, bắt đầu có thiên hướng giống như đường nhỏ kì diệu kia...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.