Chương trước
Chương sau
(*Cảm ơn!)

Chương trình tiếp tục phát sóng, khán giả tiếp tục theo dõi.

MC không yêu cầu Dịch Bạch Đường đi vệ sinh, bản thân hắn tự tìm một cơ hội để đi đến nhà vệ sinh, chạy về phía phó đạo diễn.

Phó đạo diễn còn ở góc vừa rồi, đạo diễn chính hai tay ôm ngực, cùng đứng một chỗ với mấy người biên kịch, anh một câu tôi một câu nói chuyện phiếm, nhìn còn thật sự vui vẻ. MC lắng nghe thì thấy hóa ra bọn họ đang chán ngán nói với nhau vài câu chuyện cười, không hề có tí cảm giác lo lắng nào đối với việc chương trình có bị phá hỏng hay không!

MC không nhịn được nói: "Các người lại làm bậy như thế..., không thật sự lo lắng tí nào xem tỉ lệ người xem có đạt tỉ lệ thấp kỉ lục hay không à?"

Đạo diễn chính dẫn đầu, mấy người còn lại cùng nhau liếc mắt nhìn MC một cái, lại cùng nhau nhìn sang Thương Hoài Nghiên đang nói chuyện điện thoại một cái.

Lời nói của bọn họ ý vị sâu xa: "Ông chủ vẫn còn ở đây, cậu nói linh tinh gì thế!"

MC: "..."

Đám người kia! Thật sự còn có thể hợp tác được không?!

Từ chiều muộn hôm nay, khi bắt đầu phần giới thiệu của Mẹ nuôi già, Dịch Bạch Đường đã có một cảm giác mắt không nhìn kịp.

Đầu tiên là tổ chương trình quay chương trình ở ngay đây, tiếp theo là hình thức chương trình thay đổi, thật sự là phát sóng dựa theo ý nghĩ trước đây của hắn!

A!

Dịch Bạch Đường cảm thấy được hô hấp dồn dập kích động của mình.

Giống như niềm kinh hỉ trong buổi tiệc sinh nhật mở ra một phần quà vô cùng lớn bên trong một món quà nhìn qua không hề xinh đẹp, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu! Hắn vui vẻ vô cùng!

Trong đầu Dịch Bạch Đường đã nảy ra đủ loại thực đơn phức tạp lại thú vị, mỗi lần hắn cảm thấy vui vẻ, đủ loại thực đơn xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, cuồn cuộn không dứt, linh quanh lấp lánh.

Giữa lúc này, trên màn ảnh lớn phát sóng trực tiếp tại hiện trường là hình ảnh hai vị chủ quán đang đánh nhau, kết quả dẫn đến đèn cảnh báo vang lên, sau đó là hình ảnh cả hai người chạy trối chết!

Hắn bật thốt lên: "Tiếp theo chính là ý kiến từ công chúng!"

Sau đó Dịch Bạch Đường ngồi lại ghế trước cửa nhà hàng, rơi vào trầm tư: "Ngày hôm nay thật hơi muốn làm một cái khí cầu có thể ăn được! Khí cầu này có thể dùng trong tiệc đứng hay tiệc sinh nhật! "Khí cầu" này cũng cần có được toàn bộ chức năng, có thể bay, có màu sắc rực rỡ, có thể mang ra đánh nhau, quan trọng nhất là, Có-Thể-Ăn!

Có điều đây là khái niệm thôi, còn cần phải mượn đến một vài thiết bị khoa học hỗ trợ.

Hơn nữa còn cần phải đảm bảo khí cầu này hoàn toàn sạch sẽ đối với người ăn? Cất chúng vào trong một chiếc hộp? Đặt trên một cái đĩa? Tạo nên một không gian trôi nổi? Hoặc là dưới đáy khí cầu đặt một cái đế để giữ nó đứng yên? Tóm lại là những dạng này cũng chẳng khác gì với đồ ăn thông thường!

Dịch Bạch Đường lâm vào tình cảnh đau đầu vô cùng.

Một bên đau khổ suy nghĩ, một bên tập trung ánh mắt lên màn hình lớn, chờ đợi phần "Phóng viên hậu đài nỗ lực hết sức để phát sóng trực tiếp tại hiện trường", suy nghĩ miên man: Cũng không biết là ai sẽ đến cho ý kiến tiếp theo, hẳn là cảnh sát? Mặc dù có hơi bình thường, nhưng ngoài cảnh sát ra cũng không có người khác đâu nhỉ...

Đếm ngược trên màn hình kết thúc, hình ảnh thứ hai xuất hiện, một vị trung niên mặc áo khoác trắng xuất hiện trên màn hình!

Chờ đã, cái này, đây không phải là... Một nhà hóa học chuyên hợp tác với nhà hàng Pháp à?

Mình còn rất thích ông ta!

Dịch Bạch Đường trợn mắt há mồm, dường như đang nhìn thấy một con cá chích đang tự do bay lượn trên bầu trời.

Đây không phải là một nhà hóa học trứ danh nào đó trong nước à?

MC cũng trợn mắt há mồm!

Tuy rằng quả thật là rất trâu bò, thế nhưng ông xuất hiện trong chương trình của chúng tôi làm gì thế?! Khán giả muốn xem là vén bức màn bí mật về tình cảm chứ cũng không phải là về viện khoa học của nhà hóa học đâu!

Tại viện hóa học, nhà hóa học nào đó đang cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình.

Ống kính phóng to tờ giấy, nội dung trong đó đúng là phần mâu thuẫn cần giải quyết của Mẹ nuôi già.

Nhà hóa học gãi gãi đầu: "Hỏi tôi đây là vấn đề cướp bóc hay là trả thù à? Vấn đề này có liên quan gì đến chuyên môn của tôi..."

Khán giả ngồi trước TV: Chúng tôi cũng không biết! Tập này của Mẹ nuôi già sao lại kì lạ thế!

Có điều nhà hóa học kia vẫn đưa ra ý kiến của mình: "Tôi cảm thấy đây hẳn là vấn đề trộm cắp, vết máu để lại tại hiện trường là do kẻ phạm tội không cẩn thận gặp phải ông chủ, sau khi phát sinh xung đột với ông chủ thì lưu lại. Nếu như là trả thù, nghi phạm chắc sẽ phải mang theo hung khí, cũng sẽ không lựa chọn động thủ trước camera trong cửa hàng."

Khán giả trước TV: Hơn nữa còn trả lời sai rồi.

Khán giả trước TV: Giờ phút này mình lại cảm thấy so với một nhà hóa học nổi danh trong nước thì mình đúng là thông minh ưu việt hơn hẳn?!

Khán giả trước TV: Tập Mẹ nuôi già hôm nay thật là đáng sợ!

Bên phía hậu trường liên lạc với MC, lo sợ bất an: "Hiện giờ có rất nhiều người gọi điện đến chỗ chúng tôi, hỏi vì sao chương trình lại tìm một nhà hóa học đến để giải đáp vấn đề, hơn nữa còn đáp sai 100%. Bọn họ hóa ra lại tương đối để ý và cảm thấy khiếp sợ đối với việc nhà hóa học nổi danh kia trả lời sai một vấn đề đơn giản như thế..."

MC không biết đã mắng thầm hai chữ "Thiểu năng" trong lòng bao nhiêu lần!

Nhưng anh ta tuyệt vọng phát hiện ra, sau khi nhà hóa học kia trả lời xong, tuy rằng màn hình lớn có giây phút ngắn ngủi chuyển sang màu đen nhưng đèn tín hiệu vẫn nhấp nháy, hiển nhiên nhà hóa học xuất hiện trên màn hình lớn chỉ là người đầu tiên chứ chắc chắn không phải người cuối cùng.

Quả nhiên, một giây sau!

Siêu sao bóng rổ xuất hiện, là người mà Dịch Bạch Đường yêu thích!

Một nhà vật lý xuất hiện, Dịch Bạch Đường dùng thời gian 1' để giải quyết vấn đề khinh khí cầu có thể bay lên!

Người đại diện cho một hãng mỹ phẩm dưỡng da cũng xuất hiện, gần đây nhất, Dịch Bạch Đường đối với loại mỹ phẩm dưỡng da được xưng là thiên nhiên tinh khiết này có hứng thú sâu sắc, đang cân nhắc có nên áp dụng ứng dụng vào mỹ thực hay không!

Trên màn hình lớn, đủ các thành phần người nổi tiếng xuất hiện như ngựa phi, tất cả đều trả lời vấn đề được đưa ra, độ chính xác là khoảng 50%.

Khán giả trước TV:

Bị điên à.

Đùa mình phải không?

Tiếp theo là bật cười! Cái vị đại diện cho hãng mỹ phẩm dưỡng da kia thật thông minh, vừa nghe được câu hỏi đã lặng lẽ lấy di động ra tra baidu, ha ha ha ha!

Lúc này Dịch Bạch Đường đã cảm thấy thỏa mãn tuyệt đối!

Tất cả những phương pháp chế biến hoặc những điểm đặc biệt đã được hắn hoàn thiện từng cái một trong đầu, đồng thời hắn còn nghĩ đến rất nhiều chuyện khác, có điều những chuyện khác kia trước mỹ thực đều phải tạm thời đè xuống, hắn không chút do dự đứng lên, chuyển hướng đi về phía phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cho mỹ thực của mình.

Cuối cùng MC cũng thở phào một hơi: Xong rồi, người cuối cùng cũng coi như xong... Chương trình của mình cuối cùng cũng có thể quay lại quỹ đạo bình thường.

Anh ta không kịp đợi đã tắt màn hình lớn đi, nở một nụ cười thật lòng trước máy thu hình, lên tiếng: "Hiện tại chúng ta đã biết được sự thật xảy ra giữa hai vị chủ quán vừa rồi chính là do mâu thuẫn."

Thật ra cho dù không biết nhưng khẳng định là khán giả không còn kiên nhẫn nghe phân tích tiếp, MC quyết định nói thẳng: "Mâu thuẫn của bọn họ là..."

Bên phía hậu trường thông qua nội tuyến nhỏ giọng hô lên: "MC, MC!"

MC vẫn duy trì mỉm cười, một bên tiếp tục chủ trì chương trình một bên lắng nghe.

Hậu trường: "Khán giả vừa gọi điện đến đây. Bọn họ bảo chương trình hôm nay rất thú vị, có phải là đặc biệt kỉ niệm đầy năm không, sau này còn có thể nhìn thấy nhiều minh tinh như vậy không, còn có rất nhiều siêu sao bóng rổ cùng với đại ngôn của các hãng mỹ phẩm khác cũng gọi điện thoại đến... Tôi vừa nhìn qua, phát hiện điểm tích lũy trên baidu của chương trình tăng lên rất nhiều so với bình thường, tỉ lệ người xem TV hiện tại cũng tăng cao..."

MC bật thốt lên: "Cái gì? Bọn họ bị điên à?"

Hậu trường: "..."

MC: "..." Thôi toi rồi, nói sai rồi.

Đạo diễn khó chịu lên tiếng xen vào: "Trước mặt khán giả mà cũng dám văng tục! Để xem tôi cắt giảm tiền thưởng của cậu tháng này thế nào!"

MC: "..."

Anh ta bình tĩnh tiếp tục làm MC của chương trình.

Anh ta chỉ muốn chết luôn đi cho rồi.

Ánh đèn sáng ngời soi sáng toàn bộ phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ từ nửa giờ trước, dưới ánh đèn, Dịch Bạch Đường đang cầm một chiếc phới lồng để đánh đồ ăn.

Phương pháp chế biến khinh khí cầu có thể ăn được vô cùng đơn giản, đánh tan nguyên liệu thành dạng chất lỏng sau đó cho vào thiết bị chuyên biệt để tạo thành hình khí cầu, kích thước to nhỏ là do đầu bếp tự do điều chỉnh, hương vị của thành phẩm là một vị ngọt nhàn nhạt, giống như khi ăn kẹo cao su.

Trong tình huống bình thường, đầu bếp còn có thể cho thêm một ít bột matcha hoặc bột mù tạc ở trên đỉnh, tiếp theo lại cho vào bên trong một ít kẹo bông, hương vị phong phú, cùng đưa đến trước thực khách.

Dịch Bạch Đường quyết định cho thêm một vài thứ khác vào bên trong kinh khí cầu.

Niềm sung sướng của hắn vào giờ phút này đã bị bắt làm tù binh cho sự sáng tạo.

Hắn vừa nấu ăn vừa hát, cảm thấy có một đám bong bóng nhỏ sắc màu sặc sỡ đang nhảy nhót lung tung trong lòng mình, sau đó lại có một cái đụng vào trái tim, nổ "bùm" một tiếng, lập tức lại có thêm thật nhiều bong bóng xuất hiện.

Cái này vị chua điểm màu xanh nhạt, cái kia vị ngọt điểm màu hồng, còn có màu đỏ thẫm thêm vào chút nóng bỏng, màu cam chứa đựng hương vị của ánh mặt trời.

Từng khinh khí cầu sắc màu khác nhau to bằng bàn tay người xuất hiện bên trên khay trước mặt Dịch Bạch Đường.

Đỉnh khí cầu màu đó là bột cà chua và bột ớt tỉ lệ 7:3.

Đỉnh khí cầu màu xanh nhạt cho thêm nước chanh, bên trong còn có một lát chanh mỏng.

Khí cầu màu hồng nhạt là khí cầu duy nhất không cho thêm gì cả, bởi vì ở bên trong đã dùng kẹo bông tạo nên một cái mặt cười khá lớn.

Còn có một loại khí cầu với một màu vàng nhạt duy nhất.

Đây là Dịch Bạch Đường chuẩn bị riêng cho mình.

Làm xong một bàn khí cầu, Dịch Bạch Đường lui về phía sau một bước, nhìn khay trước mặt mình, màu sắc rực rỡ đan xen với nhau, cảm thấy hình như còn thiếu cái gì đó...

Hắn suy nghĩ một lát, cầm lấy đui tròn, dùng nguyên liệu làm khí cầu còn thừa để viết xuống một chữ: Merci*.

(*cảm ơn!)

Được rồi, đã xong.

Dịch Bạch Đường bưng đồ ăn ra khỏi nhà bếp.

15 phút đã trôi qua.

Chương trình Mẹ nuôi già cũng đi đến hồi kết, MC đang hạ xuống những lời cuối cùng để kết thúc chương trình, giờ phút này đây, anh ta đang ngồi nghỉ trên ghế, còn chưa bình tĩnh lại, một bên thở dốc, một bên uống nước.

Hơn 30' buổi tối nhưng lại khiến cho anh ta cảm thấy thời gian trôi đi còn lâu hơn cả 1 tuần, sau khi chương trình kết thúc còn có cảm giác phiền muộn giống như mình già đi thêm một tuổi... giữa lúc anh ta đang cảm thán biểu hiện của mình trên màn hình ngày hôm nay thì kẻ cầm đầu của mọi tội lỗi hiện ra trước mặt anh ta!

Dịch Bạch Đường nghiêm túc: "Chương trình hôm nay làm rất tốt."

MC: "Ha ha."

Dịch Bạch Đường nghi hoặc: "Có điều, loại diễn biến như thế này thật sự là do các người chuẩn bị à?"

MC: "Ha ha."

Dịch Bạch Đường quay người đi.

MC: "..."

Cậu chỉ muốn nói hai câu thế thôi à?

Anh ta nhìn chằm chằm vào Dịch Bạch Đường, nhìn thấy Dịch Bạch Đường bưng khay đi ra bên cạnh hai bước, lấy điện thoại ra, nói với người ở đầu bên kia: "Anh hiện giờ đang ở đâu?"

Thương Hoài Nghiên tất nhiên là đang bên trong tổ chương trình.

Y rút một điếu thuốc, thích ý nói: "Đang lái xe, ở trên đường, tôi sắp đến nhà rồi!"

Dịch Bạch Đường bình tĩnh nói: "Tôi bị bỏng tay."

Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên ngây ngốc, sau đó lập tức lao ra kêu lớn: "Cái gì, bị bỏng ở đâu?!"

Tất cả yên tĩnh.

Dịch Bạch Đường liếc mắt lạnh lùng nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, không quan tâm đến người vừa lao ra, quay người rời đi.

Thương Hoài Nghiên: "..."

Mình... Mình bị ngu à?

Dịch Bạch Đường bưng khay đi, vòng qua hiện trường một vòng, phân phát khí cầu cho tổ đạo diễn, hai vị chủ cửa hàng, nhân viên đoàn làm phim, chờ đến khi đứng trước vị MC kia, bên trong khay còn hai chiếc khí cầu màu vàng và 1 chiếc khí cầu màu xanh nhạt.

Dịch Bạch Đường hơi khom lưng đưa khí cầu màu xanh nhạt cho đối phương:

"Mời dùng."

Được rồi, chính thức...

MC có phần hoảng hốt, không tự chủ nhận lấy khí cầu, đến khi cầm vào tay rồi anh ta mới tỉnh lại: Đồ chơi này... Ăn thế nào?

Không đúng, vấn đề là ai sẽ muốn ăn một cái khí cầu?!

Bên cạnh truyền đến giọng nói: "Cái này, MC."

MC đang ngồi trên ghế quay đầu nhìn lại, người lên tiếng cũng chính là hai vị khách quý, ông chủ cửa hàng bán đồ leo núi và ông chủ cửa hàng bán giày chơi bóng, trong tay cả hai người đều cầm một chiếc khí cầu.

Trên mặt hai người này vẫn còn lưu lại sự tức giận rõ ràng, mặc dù cùng tiến đến nhưng lại không thèm liếc mắt nhìn đến đối phương một cái, chỉ nói: "Cảm ơn vừa rồi anh đã vì chúng tôi hòa giải, thế nhưng vấn đề của chúng tôi chúng tôi cũng tự biết, dù là ai nói cũng đều vô dụng."

Trong lòng MC thông cảm: "Ai... các vị cũng không dễ dàng gì!"

Sắc mặt hai người cũng hòa hoãn lại:" MC cũng không uổng công, còn có thể được ăn mỹ thực của đầu bếp đặc biệt ở Có Cây."

MC: "... Vị bếp trưởng này rất có tiếng à?"

Hai người: "Mặc dù thỉnh thoảng cũng có hơi kì quái, thế nhưng nếu thực sự làm đồ ăn theo cách thông thường thì đúng là ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi xuống bụng. Ví dụ như cái khí cầu này..."

Bọn họ cùng thưởng thức khí cầu màu đỏ trong tay.

MC trơ mắt nhìn hai người kia cắn một miếng lên bên ngoài khí cầu, khí ở bên trong tản ra, hai người cùng nín thở, kẹo bông tạo hình gương mặt tươi cười cũng bị hai người ăn từng miếng."

MC: "... Hương vị thế nào?"

Hai người: "..."

Rõ ràng vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, thế mà hiện giờ cả hai ông chủ này đều xuất hiện gương mặt hoảng hốt.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.

Chủ quán bán đồ leo núi lắc đầu: "Thôi, cũng không cần phải tức giận với người không liên quan, quả thật là lãng phí thời gian, hiện giờ tâm tình đang tốt đẹp, tôi phải gọi điện tìm vợ mình đi ăn khuya."

Ông chủ quán bán giày chơi bóng cũng hừ lạnh một tiếng: "Ai thèm để ý đến ông, tôi về nhà xem con trai mình học hành thế nào!"

MC: "..."

Anh ta lại cúi đầu nhìn khí cầu của mình, cũng nên nếm thử một miếng nhỉ.

Hả?

Hả??

Hả???

Cảm giác hương vị ngọt ngào, hạnh phúc, vui sướng lại chua xót giống như mối tình đầu này từ đâu mà tới?!

Trên khay chỉ còn lại hai chiếc khí cầu nhỏ màu vàng nhạt.

Dịch Bạch Đường lần thứ hai trở lại bên cạnh Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên bình tĩnh nói: "Bạch Đường, cậu nghe tôi giải thích."

Dịch Bạch Đường mới không cần nghe đâu, thần sắc hắn miễn cưỡng, đưa một chiếc khí cầu màu vàng cho Thương Hoài Nghiên, tiếp theo lại cầm lấy cái còn lại.

So với những cái khí cầu khác, hai chiếc màu vàng nhạt này lại càng lộ vẻ đơn giản hơn nhiều.

Bên ngoài của nó cũng không có thêm loại bột gia vị nào, bên trong cũng không có bất kì nguyên liệu nấu ăn nào khác, tất cả hương vị của nó đều đến từ bản thân nguyên liệu tạo thành khí cầu này.

Dịch Bạch Đường có phần mong đợi nếm thử một miếng.

Thời điểm hắn làm xong hai cái khí cầu này còn hát một bài hát, tuy rằng nguyên liệu đơn giản, các bước thực hành hay khống chế nhiệt độ đều không quá khác biệt so với ngày thường, thế nhưng hắn lại đặc biệt mong đợi!

Khí cầu màu vàng bị cắn một miếng.

Đến khi lớp vỏ mỏng của khí cầu bị răng cắn ra, đầu lưỡi bắt lấy hương vị, Dịch Bạch Đường lập tức ngây ngẩn.

Đầu lưỡi nhận ra hương vị không đơn thuần.

Lần đầu tiên hắn ăn được tình cảm mà đại ma vương nói đến trong đồ ăn của mình.

Vui sướng tràn đầy từ trong miệng hắn ra bên ngoài.

【salade 】

🌸 BTV: Hình như tên nào yêu vào IQ cũng giảm thì phải. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất là đáng yêu. 😁
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.