Cứ việc Thương Hoài Nghiên chỉ vì muốn đi theo nên mới thuận miệng lôi ra lý do đặc biệt không ra gì thế này, thế nhưng trong thời buổi này, lý do cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả, quan trọng chính là thành tâm thành ý.
Cho nên 2h sau đó, Thương Hoài Nghiên đã cùng Dịch Bạch Đường đi đến một khu biệt thự ở ngoại thành.
Khu biệt thự này trồng nhiều cây xanh, đại thụ nối liền từ trên mặt đất mọc lên cao vút, giống như vệ binh xếp hàng hai bên, xanh tươi chạm mây, lái xe vào giống như tiến vào trong một cánh rừng yên tĩnh vắng vẻ.
Thương Hoài Nghiên đi thẳng một đường đến một căn biệt thự độc lập trong đó.
Trước cổng sắt của biệt thự là tường vi quấn quanh, hoa tường vi trắng nở bung trên cửa sắt khiến cho biển số nhà cũng bị che khuất mất một nửa.
Đầu tiên là hai người xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự bị dây thường xuân che kín một nửa này.
Thương Hoài Nghiên tiến lên trước một bước, ấn chuông cửa, quay đầu lại nói với Dịch Bạch Đường: "Cậu cảm thấy đây là một nơi thế nào?"
Trên mặt Dịch Bạch Đường cũng không có cảm xúc gì: "Giống như căn biệt thự ma trong các câu chuyện tán gẫu."
Một âm thanh vang lên, cửa biệt thự được mở ra.
Một người phụ nữ tóc đen, quần trắng ló mặt ra, trên mặt cũng không có cảm xúc gì, hai má giấu sau tóc, một đôi mắt trắng đen rõ ràng: "Các người tìm ai?"
"..." Cả hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong/2533122/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.