Thời gian 20 năm.
7,300 ngày.
175,200 giờ.
Lúc gặp lại, bé con 3 tuổi năm nào giờ đã trở thành một người đàn ông 23 tuổi, bản thân cũng bước từ thanh niên thành trung niên.
Đổng Ân nhìn không chớp mắt.
Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng bà bỗng chốc loạn thành một mớ, không biết bắt đầu từ đâu.
20 năm trước như vậy, 20 năm sau cũng vẫn như thế.
Bà đứng chần chờ ở nơi cách con trai mình vài bước chân.
Từ đầu đến chân, từ gương mặt cho đến dáng người. Người vẫn nằm ở nơi tưởng niệm sâu nhất trong lòng cuối cùng cũng phá kén chui ra, không còn là một hư ảnh chỉ tồn tại trong đáy lòng nữa mà trở thành một tồn tại sống động đứng ngay trước mắt.
So với tưởng tượng còn tốt hơn.
Tốt hơn rất nhiều, nhiều lắm.
Cha của bà, ông ngoại của nó, qua nhiều năm như vậy đã chăm sóc cho nhóc con năm nào thật tốt.
Đúng là phải như vậy.
Bạch Đường vốn dĩ là người mà cha bà lựa chọn để nối nghiệp.
Sau đó đối phương rời đi.
Từ lúc chờ đợi đến khi rời đi.
Đổng Ân thấy rất rõ ràng.
Thế nhưng hai chân giống như bị rót chì, rồi lại giống như bị dây leo vô hình quấn chặt lấy.
Lúc phẫn uất bỏ đi, bà đi rất thẳng thắn dứt khoát; đến khi một lần nữa quay trở lại, đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng dũng khí để đi lên lại giống như không đủ.
Đến tận giờ phút này, nhìn khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong/2533084/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.