Viễn khán cách giang nhất đĩnh kim,
Hỷ tại mi đầu tiếu tại tâm.
Hữu ý quá hà thập tài vật,
Vô hữu chưởng thuyền bài độ nhân.
Khán lai vạn bài giai do mệnh,
Chân thi ban điểm bất do nhân.
Tương cước nhất đóa tâm nhất hận,
Ngoại tài bất phú mênh cùng nhân.
Dịch thơ:
Đính vàng trông thấy bên sông
Làm con mắt sáng làm lòng nở hoa
Ý toan nhặt lấy về nhà
Không người chèo lái đò qua sông này
Xem ra số đã đặt bày
Dù cho chút đỉnh chẳng tay người làm
Bước chân dấn giục lòng tham
Ngoại tài chẳng giúp người lâm mệnh cùng.
Lại nói chuyện Lưu tướng gia cởi bỏ quan phục, mặc bộ quần áo ăn mày lên người. Cải trang xong xuôi, quay sang hỏi Thiệu Thanh:
- Ngươi xem, ta đã giống ăn mày chưa?
Thiệu Thanh trả lời, nói:
- Không giống ăn mày. Có tên ăn mày nào mặt mày uy nghiêm, trắng phau phau thế kia. Lại còn hai đạo kim câu để đôi thọ mi dài được nữa.
Quý vị độc giả hẳn không biết. Ngày thường, Hoàng đế Càn Long rất yêu quý tấm lòng ngay thẳng của Lưu tướng gia, thấy ông có đôi thọ mi rất dài nên đã ban cho một đôi kim câu đỡ đôi thọ mi ấy. Lưu tướng gia nghe Thiệu Thanh nói vậy, nói:
- Những thứ khác còn có thể thay đổi, diện mạo như vậy làm sao thay đổi được?
Thiệu Thanh nói:
- Xin thứ lỗi cho tiểu nhân. Có thể thay đổi được.
Tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190417/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.