Công tử Hùng Kiệt nghe Lý Thăng nói vậy, tức đến nổi ai con mắt trợn tròn, nghĩ thầm:
- Giỏi cho Đoạn Văn Kinh! Cho dù ngươi là một đứa nổi tiếng, một kẻ đứng đầu đám nha dịch nhưng ngươi là người thế nào mà dám coi thường ta? Đợi đó, ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi.
Nghĩ xong, nói:
- Hắn không chấp nhận, cũng được. Ngươi hãy về nghỉ đi.
- Dạ!
Lý Thăng ứng tiếng lui ra.
Lại nói chuyện Hùng công tử tức đến nổi cơm cũng chẳng buồn ăn. Tên người hầu Lai Tường đứng bên cạnh, nói:
- Thiếu gia, ngài không nên tức giận chỉ vì chuyện này. Theo tiểu nhân thấy, Lý Thăng chỉ là một kẻ ngu ngốc, không biết cách nói chuyện. Hơn nữa, chắc nha dịch Đoạn Văn Kinh cũng chẳng coi hắn ra gì. Vụ này, theo tiểu nhân nghĩ, thiếu gia nên gọi Đoạn Văn Kinh tới dùng lễ đón tiếp, sau đó nhắc tới chuyện ấy, thiết nghĩ hắn chẳng có lý do nào mà từ chối. Thiếu gia việc gì phải tức giận như vậy.
Nghe tên người hầu nói vậy, nét mặt công tử bỗng trở nên rạng rỡ, luôn miệng nói:
- Hay lắm! Ngươi nói hay lắm! Vậy ngươi hãy đi một chuyến xem Đoạn Văn Kinh có tới nha môn hay không. Nếu hắn tới, hãy đợi ở bên ngoài, đợi hắn ra, hãy nói ta đang đợi hắn trong thư phòng.
Tên người hầu ứng tiếng, bước ra ngoài, nhằm hướng nha môn thẳng tiến. Tới trước đại đường vội dừng bước, đưa mắt nhìn vào trong. Khi ấy đang độ tháng bảy, tiết trời nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190346/quyen-1-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.