Hảo hán Trần Đại Dũng ghé mắt nhòm qua cửa sổ nhìn vào trong, thấy hòa thượng, kỹ nữ, lại có cả hung thủ Bán Biên Tiêu đang đùa nghịch nhau thật chướng mắt. Chẳng khác gì chó đực gặp chó cái động cỡn váy. Hảo hán nổi giận, vừa định xông vào động phủ, chợt nghĩ:
- Hẵng khoan. Bọn chúng người đông, võ nghệ cao cường. Hơn nữa bọn ta ba người tới dây, không gọi bọn họ, làm thế sao đành? Để mặc bọn chúng đùa nghịch thêm chút nữa. Ta ra ngoài gọi hai người kia vào. Nếu không lát nữa họ lại trách ta không gọi họ.
Hảo hán nghĩ xong, quay mình trở ra.
Lại nói chuyện hai người bọn Chu Văn, Vương Minh, từ khi cùng làm sai nha trong phủ Giang Ninh cho tới nay, hai người này luôn đùa bỡn nhau. Vương Minh đưa mắt nhìn Chu Văn, nói:
- Chu nhị ca, Trần đầu mục vào trong đã nửa ngày trời vẫn chưa thấy trở ra. Có lẽ nào ông ta làm một mình không?
Chu Văn nói:
- Không đâu, không đâu. Trần gia đâu phải người như vậy.
Vương Minh nói:
- Chu nhị ca, nay ta đã tới đây, lẽ nào chịu đứng ngoài này. Tôi cũng phải vào xem xem mới được.
Chu Văn nói:
- Ngươi cáo già lắm!
Vương Minh nói:
- Chu nhị ca, anh đã nghe Tích Hạ Nghênh Xuân lén dò Chiêu Đương Chính Viện chưa? Tề Tuyên Vương đã ngồi xuống để Hạ Nghênh Xuân dẫm lên vai.
Chu Văn nói:
- Ta có biết. Nay người lại muốn học Hạ Nghênh Xuân thì phải đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190338/quyen-1-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.