Trần Đại Dũng rời khỏi thành Thương Châu theo lối cửa Nam, đi hơn chục dặm đường, tới một quán cơm. Hảo hán bèn vào quán, ngồi xuống, gọi đồ ăn uống rượu. Đang đánh chén, chợt thấy một người tay xách giỏ trúc, tay cầm bình rượu cũng vào quán mua đồ. Chỉ thấy người ấy mình mặc áo vải màu lam, hài vải, vớ vải, tuổi trạc ba mươi. Chợt anh ta quay đầu lại nhìn thấy hảo hán, hai mắt như bị đóng đinh. Đại Dũng nghĩ:
- Người này làm sao vậy? Ta chẳng nhìn hắn thì thôi, hà cớ gì hắn cứ nhìn ta chằm chặp vậy. Thực đáng cười!
Người kia cười, nói:
- Xin hỏi, phải chăng lão gia họ Trần?
Đại Dũng nói:
- Đúng vậy tại sao anh biết?
Người ấy nói:
- Quán này không tiện nới chuyện. Đợi ngài dùng cơm xong, chúng ta ra ngoài hãy hay.
Đại Dũng gật đầu, trong bụng nghĩ thầm:
- Người này là ai? Tại sao hắn lại biết cả họ của ta?
Rồi cúi xuống, ăn nốt chỗ thức ăn trên bàn. Ăn xong, nói:
- Chủ quán, dọn bàn!
Người kia nói:
- Để tôi tính tiền luôn thể!
Đại Dũng nói:
- Hà tất phải vậy!
Chủ quán tính tiền, cả thảy hết một trăm mười sáu tiền. Hảo hán trả tiền, đứng dậy, bước ra. Người kia nói:
- Chủ quán, đồ của tôi cứ để đây hẵng. Lúc nữa sẽ quay lại lấy sau?
Chủ quán ứng tiếng.
Hai người rời khỏi quán, rẽ sang hướng Nam. Đi được một đoạn, tới một ngôi miếu thổ địa. Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190334/quyen-1-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.