Quý vị độc giả chắc hẳn cũng rõ, thực đúng là quan lại chẳng có ai vô tư, cũng giống như trong hồ nước nào cũng có cá vậy. Quý vị thử nghĩ xem, đại nhân đang hỏi đúng chỗ hắn ta lo ngại chợt bên ngoài lại có tiếng kêu oan. Bảo sao hắn không lo sợ?
Lại nói chuyện Lưu đại nhân đang hỏi viên tri huyện về tình tiết vụ án, chợt nghe thấy bên ngoài nghi môn có tiếng kêu cứu vọng vào. Đại nhân nghe vậy, dặn dò thuộc hạ, nói:
- Dẫn người ấy vào đây!
- Dạ.
Tả hữu ứng tiếng hô vang, vội chạy ra ngoài đón lấy người ấy nói:
- Chớ kêu gào! Chớ kêu gào! Đại nhân cho truyền ngươi vào.
Người ấy nghe vậy vội theo đám công sai tiến vào công đường, quỳ xuống. Lưu đại nhân ngồi trên công đường, đưa mắt nhìn xuống kẻ đang quỳ phía dưới.
Lưu đại nhân ngồi trên cao, quét mắt nhìn xuống đánh giá dung mạo kẻ đang kêu oan dưới công đường, thấy người ấy tuổi ngoài sáu mươi, mặt đầy nếp nhăn. Đầu để trần, không đội mũ, bím tóc dài thả tới sát mông. Trên mình mặc một chiếc áo trắng, chân quấn vớ vải, đi giày vải, râu tóc điểm bạc, miệng húng hắng ho, đôi mắt dã đục, ngân ngấn lệ. Người ấy quỳ trước công đường, miệng không ngừng kêu oan.
- Oan quá! Cầu xin Thanh thiên đại lão gia mau mau cứu người! Chủ của tiểu nhân là Lý võ cử bị tên cướp khai bừa, lôi vào cuộc. Tri huyện không phân biệt trắng đen, dùng cực hình khảo tra chủ tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190327/quyen-1-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.