Lưu đại nhân xem đơn kiện xong, hỏi vọng xuống:
- Trương Tân!
- Có! Học sinh xin đợi lệnh.
Lưu đại nhân hỏi.
- Cậu ngươi họ gì?
Trưong Tân nói:
- Họ Triệu!
Đại nhân nói:
- Ngươi hãy tạm thời ra về, để đơn kiện lại đây. Sau năm hôm nữa ta sẽ cho gọi lên nghe xử.
Trương Tân ứng tiếng, rời khỏi nha môn, trở về nhà. Chuyện tạm gác lại đó.
Lưu đại nhân vừa định bãi đường, chợt từ góc đường vang lên tiếng người kêu oan. Đại nhân thấy vậy, dặn dò thuộc hạ.
- Dẫn người kêu oan lên công đường!
- Dạ!
Đám thừa sai ứng tiếng, xoay mình xuống khỏi công đường, đi ra ngoài. Không lâu sau, họ đã dẫn theo bảy người vừa già vừa trẻ lên công đường. Đám người này vội quỳ cả xuống, Lưu đại nhân đưa mắt nhìn xuống.
Lưu đại nhân ngồi trên công đường dõi mắt nhìn xuống, đánh giá bảy người vừa kêu oan kia. Thấy trong số họ già có, trẻ có ăn mặc theo lối giàu, nghèo khác nhau. Trên tay người nào cũng có một lá đơn kiện, nước mắt lưng tròng, mặt mày rầu rĩ đang quỳ trên nền. Lưu đại nhân nói:
- Các ngươi có oan ức gì mà lên cả công đường của ta đây?
Trước công đường, các ngươi cứ việc khai ra. Nếu có nửa lời sai quấy, bản phủ sẽ đánh gãy xương.
Bảy người nghe nói vậy dập đầu lạy, miệng hô "đại nhân", một người trong số họ nói:
- Tiểu nhân họ Lưu, tên Ngũ, có nhà cách thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190278/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.