Thừa sai Trần Đại Dũng nhòm qua cửa sổ nhìn vào, thấy ba tên cướp cùng hai ả kỹ nữ đang nô đùa với nhau rất chướng mắt. Hảo hán nổi trận lôi đình, đang định xông vào động thủ chợt nghĩ: "Hẳn khoan, lúc này bọn chúng người đông, hơn nữa, vẫn nghe nói bọn chúng tên nào cũng giỏi võ nghệ, nay nếu ta một mình chặn cửa bắt giặc, cho dù bắt được hoặc để thoát một tên, tới lúc ấy, e lại bị bọn Chu Văn, Vương Minh eo xèo, nói này nói nọ rằng ta cướp mất công của họ. Chi bằng gọi họ cùng vào một lượt. Giặc đông hơn, sao ta không gọi thêm người cùng hành động. Để ta ra, gọi hai người bọn họ cùng vào". Hảo hán nghĩ xong, lại vòng theo lối cũ trở ra.
Lại nói chuyện Chu Văn và Vương Minh ngày thường vốn hay ty nạnh với Trần Đại Dũng. Vương Minh nhìn Chu Văn, nói:
- Chu nhị ca, sao không nghe thấy động tĩnh gì của Trần đầu mục nhỉ?
Chu Văn nói:
- Chưa chắc. Bình thường Trần đầu mục vẫn luôn hành sự như vậy.
Vương Minh nói:
- Chu nhị ca, thời buổi này có được mấy ai là bậc đại trượng phu? Tôi phải vào trong xem sao mới yên tâm dược.
Chu Văn đồng ý với Vương Minh. Vương Minh nói:
- Chu nhị ca, anh có biết tích "Hạ Nghênh Xuân tư thám Chiêu Dương viện" không? Tề Tuyên Vương ngồi xổm dưới chân tường, Hạ Nghênh Xuân leo lên vai Tuyên Vương trèo vào mới vào được bên trong ấy?
Chu Văn nói:
- Ta biết ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190247/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.