Lưu đại nhân nghe tri huyện Hồ Hữu Lễ nói vậy, trong lòng chợt nảy ra một kế, nghĩ thầm: "Muốn bắt lũ cướp này, cần phải làm vậy mới được. " Lưu đại nhân nghĩ xong, lập tức sai thư lại viết trát, lệnh người mang tới huyện Cú Dung truyền gọi nha dịch họ Ngô, đồng thời cho gọi luôn bảo chính trong thôn ấy cùng lên phủ đường thẩm vấn, hẹn giờ ngọ hôm sau phải có mặt trên công đường.
- Dạ!
Thừa sai ứng tiếng, cầm tờ trát rời khỏi nha môn. Chuyện không cần phải nhắc tới nữa.
Lưu đại nhân lại dặn:
- Cho truyền hương bảo của Dương gia trang lên, bản phủ có chuyện cần hỏi:
- Dạ?
Sai nha ứng tiếng, chạy đi. Không lâu sau đã dẫn bảo chính của Dương gia trang lên, quỳ trước công đường. Lưu đại nhân ngồi trên cao, hỏi xuống:
- Đêm hai mươi nhăm là đêm cả nhà họ Dương gặp nạn, bảo chính, hương chính và láng giềng quanh đó không biết hay sao?
Một người lớn tuổi trong đám ba người đang quỳ dưới công đường kia vội dập đầu lạy, nói:
- Bẩm đại nhân, khoảng canh ba đêm hôm ấy, lũ cướp tiến vào Dương gia trang, đánh nhau với gia đinh của nhà họ Dương. Họ đánh nhau, hò hét vang trời, lẽ nào hàng xóm lại không hay biết? Nhưng bởi họ chỉ lo cho tính mạng của mình nên không ai chịu ra ngoài xem xét. Tiểu nhân thực không dám giấu đại nhân, cho dù bọn tiểu nhân đây đều biết việc này, nhưng bởi trời tối, cướp đông nên bọn tiểu nhân không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190232/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.