Nguyên cáo Ngô Vượng nói:
- Nếu đại nhân không tin, xin hãy cho quật mộ, mở nắp quan tài khám nghiệm tử thi. Nếu người chết do bị hại mất mạng, coi như tiểu nhân đã thắng cử nhân. Còn như nếu người chết không phải do bị hại mất mạng, coi như tiểu nhân đã mắc tội vu cáo người lương thiện, xin được chịu tội.
Cử nhân đứng ở bên, không đợi đại nhân kịp mở lời, vội đưa mắt nhìn sang phía nguyên cáo Ngô Vượng, nói:
- Ngươi toàn nói điều hồ đồ! Ngươi thử xem luật pháp nhà Đại Thanh, quật mộ người ta lên có phải là chuyện dễ dàng hay không? Đừng nói chuyện vô duyên vô cớ đòi quật mộ người nhà ta lên, cho dù có nguyên do, nếu chỉ dựa vào lời nói suông của ngươi, quật mộ người ta lên, đó cũng là điều không thể! Còn nếu người quật mộ, chúng ta phải làm văn tự đàng hoàng. Nếu tìm được chứng cứ thì sao? Không tìm được chứng cứ thì thế nào?
Ngô Vượng nghe vậy nói:
- Thì chúng ta lập văn tự.
Ngô cử nhân nghe vậy, khẽ mỉm cười, nói:
- Người là cái thứ gì mà đòi lập văn tự với ta? Không đáng! Ta nói đây là nói với người hơn ngươi kia. Kể về gia sản, ngươi chẳng có gì. Kể về công danh, ngươi không có nốt. Ngô Vượng ơi, ngươi đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa. Ngươi nghĩ xem, ta đâu có bạc đãi ngươi, vậy mà ngươi tố cáo ta trước mặt đại nhân, vu vạ cho ta, lấy oán báo ơn. Thử hỏi ngươi có lương tâm hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190211/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.