Hai ngày sau tôi kết thúc chuyến du lịch quay trở vềThượng Hải, nơi tôi mới chia tay cách đây không lâu. Máy bay từ từ hạ cáchxuống sân bay Quốc tế Phố Đông. Bầu trời Thượng Hải vẫn u ám như mọi khi nhưngtôi thấy vô cùng thân thiết. 
“Chị Lưu Bạch, bọn em có bạn đến đón, chị có cần đưa về một đoạn không?”, Phinhiệt tình mời tôi. Một tuần vừa qua bọn tôi đã thân nhau lắm rồi, đi du lịchmà được làm quen với hai người bạn tốt như thế này quả là một điều may mắn rồi. 
“Không cần đâu, chị đi xe buýt sân bay là được rồi, đến ga tàu điện gầm về nhàchị rất tiện, hơn nữa hành lý chị không nhiều.” Nói xong, tôi mĩn cười vẫy taychào họ. Hôm qua, tôi đã gọi điện thoại về nhà đề nghị mẹ chấm dứt mọi hànhđộng thông báo với Mặc Nhiên, lần này chắc sẽ không có niềm vui “bất ngờ” chờđợi tôi ở sân bay. 
“Có thật không hả chị?” bọn họ vừa kéo hành lý vừa tỏ vẻ ngần ngừ. Đột nhiên,tay tôi nhẹ hẫng, hành lý trong tay bị ai giật lấy. Tôi giật mình vội quay đầulại, đang định kêu lên thì thấy một gương mặt thân quen, eo tôi đã bị cánh taycòn lại của anh quàng sang, người tôi ngã vào vòng tay quen thuộc. 
Phi và Triền làm mặt ngáo ộp trêu tôi. “Chị Lưu Bạch nói dối bọn em nhá, cóngười đến đón mà chị còn nói đi xe buýt”. 
Tôi không để ý đến vẻ mặt ngáo ộp của bọn họ, xa nhau mấy ngày như thế, niềmvui bất ngờ được gặp Sở Thừa ở đây khiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964522/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.