“Sở Thừa, sao anh đến nhanh thế?” 
Sở Thừa không nói câu nào, chuyên tâm lái xe. Hôm nay, anh lái một chiếc xeđua, tốc độ nhanh đến chóng mặt, đến khi lên cầu, vạch tốc độ đã vượt con sốmột trăm. Tôi thấy hơi sợ, nắm chặt tay cầm ở cửa xe, im lặng. Lao xe, đây làbiểu hiện khi tâm trang anh vô cùng tồi tệ. Không biết đã xảy ra chuyện gì nhỉ? 
Đi thẳng đến khu vực cây cối um tùm ở Phố Đông, xe bất ngờ dừng lại, phát ratiếng phanh kít. Một bầu không khí im lặng bao trùm xe, tôi cũng không hỏi gìnữa, lặng lẽ nhìn anh. Cuối cùng, sau một hồi chờ đợi, anh nhẹ nhàng lên tiếng:“Lưu Bạch, em còn nhớ không? Hôm bọn mình đến đây, em nói chỗ này làm cho ngườita cảm thấy yêu ngôi nhà của mình”. 
Nhớ đến buổi tối ngọt ngào hôm đó, lòng tôi dạt dào hạnh phúc. “Em nhớ, dĩnhiên là em nhớ rồi”. 
“Em có biết là sau khi em nói câu đó, anh cứ suy nghĩ mãi, nếu anh và em có mộtngôi nhà ở đây, mỗi ngày khi mở cửa ra, anh đều được nhìn thấy em thì hạnh phúcbiết bao”, anh không nhìn tôi, tiếp tục nói. 
Tuyệt vời biết bao, tôi nhìn ánh đèn hắt ra từ những căn hộ bên ngoài, mỉmcười. 
“Anh sẽ mua một căn hộ ở đây cho chúng mình nhé?” 
Ký ức ngọt ngào bị cắt ngang, tôi nhìn anh: “Sao tự nhiên anh lại nghĩ đếnchuyện này? Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì hả anh?”. 
Anh nhìn tôi, vẻ mặt buồn bã: “Lưu Bạch, hôm nay anh và cha anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964508/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.