Trên đường về nhà, trời bắt đầu mưa. Chuông điện thoạireo vang, tôi thẫn thời nhấc máy. Giọng Sở Thừa vang lên: “Lưu Bạch, em đang ởđâu? Anh có thể gặp em được không?”. 
“Em xin lỗi, em muốn được yên tĩnh một lát”. Tôi ngắt máy, nghĩ một lát rồi tắtnguồn, tiếp tục lái xe. 
Cần gạt nước lập đi lập lại những động tác đơn điệu, tôi nhìn thẳng về phíatrước, lái xe như một cái máy. Trời đã tối, ai cũng hối hả lái xe về nhà tronglàn mưa. Đột nhiên có một thanh niên không mang ô băng qua trước đầu xe, tôiphanh gấp, tim đập thình thịch. Đến khi hoàn hồn, thấy mình lái xe về con ngõnhỏ chứ không phải hướng về nhà. 
Tôi cho xe đỗ ở góc nhà quen thuộc, nắm chặt điện thoại di động trong tay mãicho đến khi lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi. 
Rốt cuộc thời gian gần đây tôi đang sống một cuộc sống như thế nào? Ngay từ đâutôi đã biết tôi và anh sẽ chẳng có kết quả gì, nếu đã như vậy thì tại sao chúngtôi lại tiếp tục quan hệ đến ngày hôm nay? 
Không phải tôi đã nghĩ kỹ rồi đó sao, chỉ cần tận hưởng niềm vui, không cầnquan tâm đến kết quả bởi sớm muộn gì cũng có ngày chia tay. Tôi cũng đã có sựchuẩn bị kỹ càng về mặt tâm lý cho mình nhưng khi phải đối mặt với thực tế,không ngờ lại đau khổ, lưu luyến đến thế. 
Bắt đầu từ bao giờ? Trong đêm ở Thái Lan nghe thấy điện thoại của anh? Hôm ởsân bay được anh đón trước mặt Mặc Nhiên? Hay là hôm anh khẽ khàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964494/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.