Xuống xe tôi mới phát hiện ra đây là khu nhà ở caocấp, mấy tòa nhà mọc lên cao vút giữa thảm cỏ xanh rộng lớn, góc phải có mộthoa viên kiểu Trung Quốc, cửa ra vào hình khum liền với hàng rào mọc đầy hoatường vy. Nhìn vào bên trong, hành lang tĩnh mịch, ánh đèn dịu mắt, dường nhưsâu bên trong có cái hồ nhỏ, mặt nước lấp lánh. Đám người giàu có này! Tôinghiến răng, không biết mảnh đất Thượng Hải này còn bao nhiêu người ngay cả chỗchen chân cũng chẳng có nữa? 
“Đi thôi, anh đưa em đi dạo cho khuây khỏa.”Cho vào trước, tôi ngần ngừ đứngyên một chỗ không nhúc nhích “Lưu Bạch, em sợ anh ăn thịt em à? Sao mà nhát ganthế”. 
Chơi trò kích tướng à? Không ăn thua, tôi đâu phải cô thiếu nữ ngây thơ. 
Cho dừng chân, nhìn đồng hồ:”Mau lên Lưu Bạch, sắp đến giờ rồi, nếu để lỡ cáinày, chắc chắn em sẽ hối hận đấy”. 
Nghĩa là sao nhỉ? Tôi nhìn Cho với vẻ nghi ngờ, đột nhiên loáng thoáng có tiếngđàn sáo từ trong hoa viên vọng ra, ngân nga du dương,sau đó, một giọng hát mềmmại cất lên, đang hát thì dừng lại, sau đó lại cất lên. Lẽ nào là thật ư? Muộnthế này rồi mà chốn này vẫn còn người hát Côn khúc ư? Tình tò mò nổi lên, tôiliền bước vào trong. 
Mây trời bồng bềnh, nhạn bay từng đàn. Ngự viên sắc thu lung linh. Liễu thêmvàng, lục bình thêm xanh, sen hồng rụng cánh. Hành lang trạm chổ công phu, hoaquế thơm ngát đang hé nở. Cầm tay bước đến bên hoa, gat bỏ mọi nỗi u sầu. Dướigốc bồ đề, bóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964479/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.