Một tuần sau đó quả là dài lê thê.Sắp đến kỳ nghỉ nên mọi việc dồn hết lại, ngày nào cũng bận rộn. Không có tintức gì về Sở Thừa, đêm nào tôi cũng chìm trong ác mộng, có lúc mơ thấy anh đứngmột mình trong đêm tối, có lúc mơ thấy anh và Lâm dắt tay nhau đi qua trước mặttôi. Mơ xong tỉnh giấc thường là lúc sáng sớm, mở mắt chờ trời sáng đã trởthành bài tập bắt buộc phải làm của tôi. Ban ngày còn đỡ, tôi vẫn giữ được vẻđiềm đạm trước mọi người. Tôi bắt đâu sợ bạn đêm, hận mình vô tích sự, mỗi lầntỉnh giấc chỉ muốn đập đầu vào tường chết đi cho rồi.
Chờ cũng gọi điện thoại nhưng đêm hôm đó, anh ta đã chứng kiến cảnh tôi đau đớntôi thực sự không muốn gặp anh ta, sợ mình ôn lại nỗi đau đó một lần nữa, lầnnào tôi cũng tìm mọi lý do để từ chối lời mời của anh ta. Mãi đến chiều chủnhật, cuối cùng mọi việc phải làm đã cơ bản hoàn thành, tôi uể oải gục đầuxuống bàn làm việc, mấy mất ngủ cộng với công việc mệt mỏi bận rộn đã khiến tôimệt mỏi rã rời, chỉ muốn nhắm mắt ngủ quên trời đất.
“Lưu Bạch, sao sắc mặt nhợt nhạt vậy, ốm à?”, Cô bạn đồng nghiệp cầm chùm đènmàu trang trí phòng học bước vào hỏi. “Đằng nào ngày mai cũng là buổi liênhoan, liên hoan xong là nghỉ, hay là cậu xin nghỉ trước đi.”
“Không cần, buổi cuối rồi, cố gắng một chút cũng không sao”, tôi vừa nói vừaxua tay , đứng dậy định giúp cô ấy một tay. Đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng,vội đưa tay ra sau bám vào lưng ghế nhưng lại bám hụt, bên tai chỉ nghe thấytiếng đồng nghiệp kêu lên thất thanh, người tôi mềm nhũn, không còn gượng dậyđược nữa. Đúng lúc điện thoại đổ chuông, cô bạn cầm di động của tôi ngồi xuống,một tay kéo tôi, một tay nghe máy:”Hiện giờ Lưu Bạch không nghe được điệnthoại, hình như cô ấy ngất rồi, tôi đang định thông báo cho người nhà đón cô ấyvề. Hả? Anh là chồng cô ấy”. Cô bạn nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc:”Thế thìtốt quá, anh mau đến đưa cô ấy đi khám bác sĩ đi”. Cô bạn gập điện thoại, cốgắng đỡ tôi dậy:”Sao đúng lúc thế nhỉ, ông xã đến đón cậu bây giờ đấy, LưuBạch, quen cậu đã một năm nay, chưa bao giờ nghe thấy cậu nhắc gì đến ông xã.Cậu không sao chứ?”.
Thực ra đầu óc tôi rất tỉnh táo,ông xã nào nhỉ? Tôi làm gì có ông xã nhưng mọivật trước mắt đều lờ mờ, tôi không thể nói được gì. Giữa lúc hỗn loạn, cửaphòng làm việc bị đẩy ra, một người đàn ông vội vã chạy vào , bế thốc tôi lêngiọng hốt hoảng:”Lưu Bạch”.
Sở Thừa! Tôi nghi ngờ là mình bị ảo giác do ngất nên hai tay nắm chặt vạt áoanh, thẫn thờ. Mãi đến khi anh đưa vào bệnh viện, tôi vẫn ở trong trạng tháithẫn thờ, không nói được lời nào.
“Anh ạ, cô gái này không sao đâu, chắc là do mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một látlà khỏi thôi”. Bác sĩ, y tá ai cũng tỏ ra ngần ngại vì thấy anh hốt hoảng bếtôi lao thẳng vào bệnh viện, cuối cùng họ phái một vị bác sĩ điềm đạm, cao tuổinhất lại gần, nhẹ nhàng giải thích với anh.
“Đến giờ mà cô ấy vẫn không nói câu nào, hay là do bị tổn thương ở đâu rồi? Bácsĩ có thể cho kiểm tra toàn bộ sức khỏe được không?”
Tôi nằm trên giường , không nói gì cả, nhìn thấy vị bác sĩ hiền từ, mép hơigiật giật. May mà đây là bệnh viện tư của nước ngoài, nếu là các bệnh việnkhác, chắc chắn chúng tôi đã bị kết vào tội gây rối. bị đuổi thẳng ra ngoài.
“Kiểm tra sức khỏe phải có hẹn trước, hay là truyền đạm cho cô ấy vậy?” , mộtcô y tá rụt rè đề nghị. Nói đùa gì vậy?Tôi ngồi bật dậy, lên tiếng từchối:”Không cần đâu, tôi đã thấy khá hơn nhiều rồi , Sở Thừa, em phải về đây.Hay là anh ở lại kiểm tra nhé”.
“Lưu Bạch!”. Sở Thừa đứng bật dậy túm chặt tôi, ánh mắt ấm ức. Tôi khẽ thở dài,Sở Thừa, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt em? Lúc này, anh phải ở bên Lâmvun đắp tình cảm chứ? Hai người về Triều Châu có vui không? Anh đã đi rồi, tạisao còn để em nhìn thấy anh? Anh không biết nếu cứ thế này thì chúng mình sẽkhông dứt được nhau, chết không có chỗ nương thân hay sao? Một loạt câu hỏi ậpđến nhưng đến khi chuẩn bị thốt ra lời thì tôi lại im lặng.
“Lưu Bạch, sao em lại ra nông nỗi này?” Sở Thừa vừa kéo tôi lên xe, đưa tay càidây an toàn cho tôi. Động tác quen thuộc nhưng tự nhiên khiến tôi nổi cáu:”Rốtcuộc anh đang làm gì vậy?”
Sở Thừa tròn mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh “ Sao em lại cáu?”
Tôi có cảm giác như sắp nổi trận lôi đình.Anh chàng này, ngay từ lần đầu quennhau tôi đã thấy tư duy của anh khác với người bình thường, nói theo phép lịchsự là thanh cao nhưng thực ra là không thể tìm được sự đồng cảm. Hôm trước đãcó vụ giằng co đau khổ, tưởng rằng anh đã nhận ra vấn đề, giờ tôi mới phát hiệnra rằng, anh vẫn đang sống trong thế giới của mình. Nếu không vì còn yêu anhthì tôi đã nói thẳng với anh rằng, anh mau biến về sao Hỏa đi.
“Lâm đâu? Cô ấy không quay lại cùng anh à?” , tôi trợn mắt nhìn Sở Thừa.
Sở Thừa cũng trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt ngời sáng. Bất ngờ anh cúi người, ômtôi đặt xuống nụ hôn nồng nàn. Tôi luống cuống giãy giụa nhưng vòng tay, hươngthơm quen thuộc và cả đôi môi nóng bỏng của anh đều là những cái mà ngày ngàytôi nhớ mong, ngay cả trong mơ cũng muốn gặp lại, huống hồ tôi lại vừa rời khỏigiường bệnh, người bải hoải rã rời.Lý trí không thắng nổi khát vọng của bảnnăng, cuối cùng tôi đành khuất phục , mặc anh ghì siết.
“Có phải ngày nào cũng nhớ anh không? Ngày nào cũng mất ngủ không? Lưu Bạch ,em ghen à?Anh chưa bao giờ thấy em thế này, đáng yêu lắm”, cuối cùng Sở Thừangừng lại, áp sát vào tai tôi hỏi, hơi hổn hển.
“Anh điên à!” , tôi lấy tay đẩy anh , cố giữ khoảng cách” Ngoan ngoãn trả lờicâu hỏi của em đi, sao anh quay lại?”
“Anh ở Triều Châu một tuần, ngày nào cũng nhớ em, đêm nào cũng ngủ không ngon.Lưu Bạch, em là yêu tinh, em có biết không?”
“Sở Thừa!” , giọng tôi nghiêm lại.
Anh cười, cụng trán vào tôi:”Lưu Bạch, em thấy anh điên rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Phát điên vì em cũng thấy xứng đáng. Ngày mai em đi Bắc Kinh với anh nhé. Anhbiết mấy ngày qua em rất mệt mỏi, bây giờ về nhà ngủ một giấc thật ngon nhé.”
“Em chỉ muốn lấy cái đục gõ đầu anh ra xem bên trong chứa cái gì, anh mất trírồi à? Anh đã quay về đây gặp em thế này, người nhà anh không có phản ứng gìsao?”
“Có, phản ứng mạnh ấy chứ, đặc biệt là lúc anh nói anh không muốn làm đám cưới,cha liền ném ngay cái gạt tàn vào anh, anh mà không phản ứng nhanh, chắc giờkhông gặp được anh nữa”.
Tôi thực sự bất ngờ , bèn ngồi thẳng người, giọng lắp bắp”Anh nói anh sẽ khônglàm đám cưới? Nhưng hôm đó Cho có nói là, số cổ phần đó, kế hoạch của cha anh…”
“Vì thế anh phải đi Bắc Kinh, về nhà mình nói chuyện tiếp được không? Từ lúcxuống máy bay đến giờ, anh chưa uống ngụm nước nào, vừa nãy lại bị em dọa mộttrận suýt chết, em không thương anh à”?
Tôi ngồi trên cạnh ghế lái, thẫn thờ nhìn anh với bao câu hỏi trong đầu. Mộttuần không gặp, dường như anh thay đổi rất nhiều, gầy hơn, tiều tụy hơn nhưngtinh thần lại rất phong độ. Một tuần qua đã xảy ra những gì chuyện gì, những gìmà anh đang thể hiện thực sự khiến không biết phải làm sao.
Chúng tôi không về thẳng nhà vì đói. Nói ra cũng thấy xấu hổ, đã tuần nay tôichẳng thiết tha ăn uống gì nhưng vừa gặp anh, bụng lại bắt đầu thấy đói cồncào, phản ứng sinh lý của con người thật kỳ lạ. Chúng tôi đến nhà hàng TriềuChâu thường đến, ngồi xuống gọi món. Đến đây ăn nhiều lần thành quen, không cầnxem thực đơn, anh gọi thẳng món với nhân viên phục vụ:” Thịt muối Triều Châu,nhân sâm, măng hầm gà, canh xương sườn mướp đắng, cua đông lạnh. Hôm nay yếnsào có ngon không? Cho một suất nhé. Nhanh lên đấy, chúng tôi đói lắm rồi”. Côphục vụ đã quen chúng tôi từ lâu, tay cầm thực đơn cười khúc khích, vừa chạyvào trong vừa nói yên tâm.
“Sao anh gọi nhiều vậy? Thời tiết này ăn nhân sâm sẽ chảy máu cam đấy”.
“Tẩm bổ một chút.Lưu Bạch, sắc mặt em rất nhợt nhạt, anh cũng vậy, mấy ngày hômnay chưa hôm nào được ăn ngon rồi”.
”Bây giờ anh có thể nói được rồi chứ?” , không đợi thức ăn bê lên hết, tôi giụcanh.
“Chị ơi, không có chị em không chịu nổi”, bất ngờ Sở Thừa ngây mặt trả lời tôinhư vậy. Xì!!Cơn giận vô cớ lại bốc lên, tôi không còn ý định chuyện trò vớianh nữa. Nhân viên phục vu lần lượt bê các món lên, tôi nhấc đũa bắt đầu ăn. Đểnói chuyện với con người này, cần phải chuẩn bị cả về tâm lý và sức khỏe.”LưuBạch, hiện giờ mày đang yếu lắm. Dù thế nào , cứ ăn no đã rồi hãy tính”, tôithầm nhủ trong lòng.
Ăn xong, chúng tôi liền quay về nhà, cái mệt khiến tôi díp mắt lại. Nhìn thấygiường, chỉ muốn ngả lưng lên đó nhưng ý chí đã thôi thúc tôi quay đầu, trịnhtrọng ngồi vào sofa.
Sở Thừa cũng không nói gì, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ mở ra, đặt trước mặttôi.
Cái gì vậy? Hóa ra là một chiếc máy tính với màn hình xinh xắn, kèm theo cả bànphím nhỏ xinh. Anh ấn nút khởi động, logo quen thuộc của Microsoft hiện ra. Anhđịnh cho tôi xem gì vậy?
“Anh làm gì vậy?” Mặc dù tôi không có kiến thức về tài chính nhưng kẻ ngốc cũngbiết anh đang bật phần mềm quản lý cổ phiếu, các sơ đồ phức tạp hiện ra trướcmắt, tôi vốn dị ứng với các con số, nhìn thấy chúng là đau đầu.
“Lưu Bạch , em chú y chút nhé. Không hiểu không sao cả, dần dần anh sẽ dạy em.Bây giờ em nghe anh giải thích nhé”. Anh mím môi, kích chuột mở cửa sổ,thái độhết sức chăm chú. Tôi đành phải lấy lại tinh thần, cố gắng chú ý nhìn mànhình.Đột nhiên tên anh hiện ra, tôi chật vật dịch những từ tiếng Anh chuyênngành.”Em thấy rồi, anh là cổ đông của công ty này. Tại sao anh lại cho em xemcái này? Có liên quan gì đền em?”
“Hai năm trước, gia đình lấy danh nghĩa của anh và bắt đầu mua cổ phần của côngty kinh doanh bất động sản này ở Hồng Kông ,đến giờ đã trở thành một trong mườicổ đông lớn nhất của họ. Nhưng hai năm nay hoạt động kinh doanh của công ty nàykhông khởi sắc, cũng không quá tệ nên không thu được nhiều lợi nhuận. Lần nàytrước khi về nước, mọi hoạt động đầu tư ở Canada đã được cha anh bán hết lấytiền mặt, vốn đầu tư ở công ty này chiếm một lượng lớn trong tổng số vốn củagia đình anh, lợi nhuận thu được trong hai năm qua cũng không nhiều lắm, vì thếgia đình anh vẫn chưa động gì đến nó>”
Tôi gật đầu:”Thế bây giờ thì sao?Gia đình anh định bán à?”
“Thực ra để mua cổ phần trong nước, phải vượt qua chú Tư nhà anh nhưng vấn đềlà vốn. Vụ đầu tư này được tiến hành trên danh nghĩa cá nhân, mọi người trongnhà không biết. Cha anh muốn bán số cổ phần đó, liên kết với nhà họ Viên đểchuyển tiền về Trung Quốc. Nhưng mấy năm nay anh rất quan tâm đến chiều hướngphát triển của công ty này. Theo như anh biết, nó đang chuẩn bị niêm yết cổphiếu trên sàn giao dịch Đại Lục và giá cổ phiếu rất cao, như thế chắc chắn sẽkéo giá cổ phiếu ở Hồng Kông lên. Anh đoán, chỉ cần thông tin niêm yết cố phiếutrên sàn giao dịch Đại lục được tung ra, giá cổ phiếu ở Hồng Kông ít nhất sẽtăng gấp đôi.
“Gấp đôi cơ à?” .Tôi bắt đầu đếm những con số sau tên anh, bao nhiêu chữ số nhưthế, chỉ riêng số lẻ đã phải dùng tất cả mười ngón tay, nếu nhân lên với giá cổphiếu đó, rồi lại nhân đôi. Tôi bắt đầu chóng mặt, tiền đúng là rất quan trọngnhưng với điều kiện nó phải nằm trong phạm vi mà tâm lý có thể chịu đựng, nhiềuquá sẽ biến thành cái không chân thực, nhìn chỉ thấy một dãy số dài loằngngoằng, nếu giả thuyết biến thành tiền mặt, chôn sống một trăm Lưu Bạch cũngthừa thãi.
“Anh muốn đi Bắc Kinh để gặp lãnh đạo của họ. xác nhận lại thông tin này. Nhàhọ Viên thật đáng ghét, nếu để họ giật dây cuộc đời anh, kể cả sau này chỉ nhàanh có thế lực mạnh nhất trong gia tộc thì vẫn cứ bị họ giật dây như thường.”
Thực ra, trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy có gì không ổn:”Đơn giản như vậy thôisao?Mặc dù em không hiểu lắm nhưng đó chỉ là một thông tin mà thôi,hơn nữa cũngkhông thể đơn giản là xác nhận được thông tin đó với lãnh đạo của họ.Anh khônglàm theo ý cha anh, giữ lại không bán, nhỡ không được có phải là rất nguy hiểmkhông?”
“Em không phải lo, mọi việc còn có anh”Sở Thừa gạt máy xách tay ra, bất ngờ bếbổng tôi lên, đổ mình xuống giường.Đầu lưỡi anh lướt qua cổ, hai tay bắt đầukéo áo tôi.Đầu óc tôi vẫn còn đang mơ màng nghĩ về những điều anh vừa nói,người mềm nhũn nhưng cơ thể lại gào thét đòi theo anh, đây là phản ứng tự nhiênnhất. Yêu anh, khát khao được cùng anh hòa quện làm một, khát khao đến điêncuồng.Anh thở hổn hển, mồ hôi khiến làn da trơn dính, tôi không còn đủ sứcchống cự, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Động tác của anh mạnh mẽlàm sao, nhưng nụ hôn lại vô cùng dịu dàng.Không cưỡng lại được tình cảm mãnhliệt đó, cuối cùng tôi đành từ bỏ lý trí, thều thào:”Sở Thừa, em yêu anh!”.
“Không nhiều bằng anh yêu em, Lưu Bạch, mãi mãi không bao giờ bằng”
Có lẽ việc tỉnh giấc lúc nửa đêm đã trở thành đồng hồ sinh học mới của tôi, lúcđầu tưởng là mình đã mệt đến mức có thể ngủ liền một mạch ba ngày ba đêm,khôngngờ lại vẫn mở mắt mà không có dấu hiệu báo trước.Trong bóng tối, hơi thở củaSở Thừa áp sát bên tai, nhẹ nhàng , đều đặn. Tôi khẽ trở mình, nhìn gương mặtanh. Liệu tôi có phải là con người sùng bái quá mức chủ nghĩa bi quan khôngnhỉ? Tại sao khi anh đầy ắp tự tin quay về, hai tay ôm chặt lấy tôi như mọilần, hơi thở ấm áp, gần gũi bên tai nhưng tôi vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an.
Sở Thừa, anh sao vậy? Tại sao anh lại thay đổi như thế?Ánh mắt , giọng nói đềutrở nên mạnh mẽ, xa lạ. Người ta đều nói, tổ tiên người Triều Châu phát vềđường làm ăn là do dám mạo hiểm nhưng con người anh mà em quen từ trước đến giờđều điềm đạm nho nhã, thờ ơ với mọi chuyện.Những điều anh nói thực sự quá xavời đối với em nhưng một người không hiểu biết nhiều như em cũng biết chắc chắnrằng chuyện này không đơn giản như anh nói. Anh dám đánh cược bằng số tiền lớnnhư vậy ư? Nếu thất bại, hậu quả sẽ ra sao? Cha anh sẽ buông tay để mặc anh làmthế ư? Còn Lâm, anh sẽ sắp xếp thế nào? Tôi thực sự muốn hỏi hết nhưng biết rồiđể làm gì? Em có thể làm được gì? Em giúp được gì cho anh?
Anh nằm đó, bất giác cau mày tỏ vẻ bất an, đột nhiên anh trở mình nói:”LưuBạch!”.
“Em đây, em đây”, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của anh trong giấcmơ, tôi đưa tay ôm chặt eo anh, an ủi.
Nét mặt anh đỡ căng thẳng hơn, mơ màng nhắm mắt, hóa ra anh không hẳn tỉnhgiấc. Tôi thở dài, cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi cũng rút tay lại, định sẽ ngủtiếp. Nhưng chưa kịp rút tay về đã bị anh túm chặt. anh ngủ không yên giấc,lòng bàn tay nóng đổ mồ hôi, anh khẽ lên tiếng:”Lưu Bạch, không có em anh khôngchịu được”.
Không biết là thực hay là ảo , nước mắt bỗng trào ra. Sở Thừa , anh đang sợ cáigì vậy? Cho ư? Anh không biết là em yêu anh đến nhường nào ? vì yêu nên gần nhưem không hề động lòng trước bất cứ lời tỏ tình nào khác. Cái mà em sợ hơn làcho dù chúng ta bất chấp tất cả, bất chấp mọi quan niệm thế tục rồi đến đượcvới nhau nhưng thời gian trôi qua sẽ thấy chán, cuối cùng đành phải chia tay.Nỗi sợ hãi đó chôn chặt dưới đáy lòng em, muốn giải quyết vấn đề này rất đơngiản, chúng ta hãy cầm tay nhau để chứng minh cho tình yêu của mình, nhưng vấnđề là hai chúng ta thực sự có được cơ hội đó không?
“Chủ nghĩa bi quan , nghĩ ngợi nhiều thế, sớm muộn gì cũng mắc bệnh trầm cảm”,tôi thầm rủa mình. Tôi nhắm mắt lại ,quyết định làm một con chim đà điểu, mọiviệc của ngày mai cứ để đến ngày mai giải quyết. Lưu Bạch, sớm muộn gì mày cũngphải chết yểu vì suy nghĩ quá nhiều.
Sáng sớm, tôi gọi điện thoại đến trường xin nghỉ, trưởng phòng hỏi với giọngnghi ngờ:”Lưu Bạch, nghe nói hôm qua chồng em đến hả? Lại còn là một anh chàngđẹp trai lái xe đua chứ, chị tiếc quá vì lúc đó đang lên lớp nên không đượcnhìn, lần sau nhất định phải để cậu đến ra mắt đó nhé.”
Sao lại thế chứ? Tôi hậm hực lườm người bên cạnh, nhớ lại chuyện hôm qua dámngang nhiên xưng là chồng tôi, sau này tôi biết ăn nói với mọi người thế nàođây?
Tôi tỉnh dậy về nhà thu dọn hành lý, Sở Thừa ngồi trên xe gọi điện đặt vé máybay:”Lưu Bạch, hay là đưa cả Mạt Lợi đi nhé, để cô bé ở nhà một mình tội nghiệplắm?”
“Anh định đi mấy ngày?”
“Bốn, năm ngày”.
“Lâu quá, hơn nữa cũng không phải là đi chơi, em sợ Mạt Lợi không chịu. Bây giờcon bé bám mẹ em lắm, tối đến có khi lại tìm bà ngoại”.
“Thế đưa cả mẹ em đi nữa”, Sở Thừa nói rất thản nhiên.Tôi lườm anh một cái.
“Anh đi giải quyết việc quan trọng mà cứ như đưa cả nhà đi du lịch vậy? Hơnnữa, mẹ em không quen anh lắm, đi bất ngờ thế này , bà sẽ sợ”.
“Chị ơi, lấy lòng chị khó thật đấy”.Sở Thừa cố làm ra vẻ oan ức nhìn tôi, tôiliếc anh một cái, không nén nổi cười.
Ra đến sân bay đã gần trưa.Quen nhau lâu rồi, có lần anh phải đi máy bay, tôicũng đưa anh ra sân bay nhưng lần nào cũng đều chia tay trước cổng vào. Thực raphần lớn chỉ xa nhau mấy ngày nhưng lúc chia tay đều lưu luyến bịn rịn, ôm nhautạm biệt, thường vào trong rồi gọi điện cho tôi, nói nhìn thấy tôi đi ra sẽbuồn lắm. Sở Thừa tính nhẹ nhàng, thích hai người được vui vẻ bên nhau, bìnhthường xem phim cũng không chọn phim buồn, anh nói là”xem phim buồn sẽ ảnhhưởng đến tâm lý”.Đây là lần đầu tiên chúng tôi đi máy bay cùng nhau, xếp hànggần nhau để kiểm tra vé, cùng nhau lên sân bay, cả hai đều phấn khởi.Lúc xếphàng đợi lên máy bay cũng cười tủm tỉm. Lên máy bay, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ,cơn buồn ngủ ập tới, bất giác tôi ngáp một cái.
“Em vẫn buồn ngủ lắm à?” Anh mở tấm chăn mà nữ tiếp viên vừa mang đến, nghiêngvai:”Nào, chiếc gối mềm mại độc nhất vô nhị trên thế giới dành cho Lưu Bạch tậnhưởng”.
Tôi cười, cố tình dụi đầu vào vai anh:”Cứng chết đi được,có thấy mềm mại gìđâu?”
Anh nhìn tôi, bất ngờ thơm một cái:”Nói thử lại lần nữa xem?”
Tôi đỏ mặt, ngượng nghịu nhìn xung quanh. Mọi người ngồi bên mỉm cười, quay đichỗ khác. Chắc chắn trong mắt mọi người, chúng tôi là một đôi tình nhân đangtrong thời kỳ yêu đương nồng thắm.Niềm hạnh phúc này thật xa xỉ, tôi thu người,ngả vào vai anh, cảm giác ấm áp và an toàn biết bao. Máy bay cất cánh rất êm.Hạnh phúc nhất là chúng tôi được ở bên nhau, nghĩ vậy, tôi bèn ngủ thiếp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]