Một tuần sau đó quả là dài lê thê.Sắp đến kỳ nghỉ nên mọi việc dồn hết lại, ngày nào cũng bận rộn. Không có tintức gì về Sở Thừa, đêm nào tôi cũng chìm trong ác mộng, có lúc mơ thấy anh đứngmột mình trong đêm tối, có lúc mơ thấy anh và Lâm dắt tay nhau đi qua trước mặttôi. Mơ xong tỉnh giấc thường là lúc sáng sớm, mở mắt chờ trời sáng đã trởthành bài tập bắt buộc phải làm của tôi. Ban ngày còn đỡ, tôi vẫn giữ được vẻđiềm đạm trước mọi người. Tôi bắt đâu sợ bạn đêm, hận mình vô tích sự, mỗi lầntỉnh giấc chỉ muốn đập đầu vào tường chết đi cho rồi. 
Chờ cũng gọi điện thoại nhưng đêm hôm đó, anh ta đã chứng kiến cảnh tôi đau đớntôi thực sự không muốn gặp anh ta, sợ mình ôn lại nỗi đau đó một lần nữa, lầnnào tôi cũng tìm mọi lý do để từ chối lời mời của anh ta. Mãi đến chiều chủnhật, cuối cùng mọi việc phải làm đã cơ bản hoàn thành, tôi uể oải gục đầuxuống bàn làm việc, mấy mất ngủ cộng với công việc mệt mỏi bận rộn đã khiến tôimệt mỏi rã rời, chỉ muốn nhắm mắt ngủ quên trời đất. 
“Lưu Bạch, sao sắc mặt nhợt nhạt vậy, ốm à?”, Cô bạn đồng nghiệp cầm chùm đènmàu trang trí phòng học bước vào hỏi. “Đằng nào ngày mai cũng là buổi liênhoan, liên hoan xong là nghỉ, hay là cậu xin nghỉ trước đi.” 
“Không cần, buổi cuối rồi, cố gắng một chút cũng không sao”, tôi vừa nói vừaxua tay , đứng dậy định giúp cô ấy một tay. Đột nhiên thấy đầu óc quay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964475/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.