"Đều là của em."
***
A Bảo nắm lấy tay áo Ấn Huyền: "Tự dưng em muốn gọi điện hỏi thăm ông bô."
Ấn Huyền nói: "Chưa đến Ngày của cha."
A Bảo nói: "Không, em chỉ muốn hỏi chút tình hình kinh tế nhà mình dạo này thôi." Dù đang đóng phim linh dị thần quái nhưng khó tránh khỏi kịch bản hậu phương gặp rủi ro, đang là con nhà giàu bỗng chốc lâm vào gia cảnh sa sút, cần phải trải qua kiếp nạn gây dựng lại sự nghiệp. Suy cho cùng thì tài xế ngồi ở kia, chính là một ví dụ sống.
Ấn Huyền quay đầu hỏi Tào Dục: "Ta có bao nhiêu tiền?"
Tào Dục nói: "Đồ cổ có giá cực cao, trữ lượng vàng dồi dào, có rất nhiều tiền."
Ấn Huyền sờ đầu A Bảo: "Đều là của em."
A Bảo nhìn nụ cười vô cùng cưng chiều của hắn, chợt nghĩ: Có thể mình cũng đang đóng phim thần tượng nhỉ.
(Phim thần tượng thường có kịch bản lãng mạn, hình ảnh trong sáng, ngây thơ. Đa phần kịch bản thường là các câu chuyện về thời học sinh, sinh viên, mối tình đầu, tình yêu dang dở hay con nhà nghèo đẹp trai, xinh gái nhưng có nghị lực vượt khó.)
Bọn họ nói chuyện một lúc làm tài xế xe van chờ đến mất kiên nhẫn bèn ấn còi vài cái làm người qua đường phải ghé mắt nhìn.
Đằng sau có xe buýt đến trạm, tài xế ra hiệu yêu cầu họ lên xe rồi lại nói.
Nhóm A Bảo lên xe, vừa đóng cửa, xe van đã như mũi tên rời cung vèo một cái lao vụt đi.
...
A Bảo cầm lấy tay nắm, bình tĩnh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-2-quy/1010651/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.