Chương trước
Chương sau
Tào Dục không một lời nói nhảm đứng lên đi luôn.
Hạ Nguy ngăn gã: "Mày đi gì mà đi, sao phải gấp gáp như thế?"
Tào Dục nắm lấy tay nắm cửa, liếc hắn: "Mày thấy những gì mày nói có đáng tin không?"
Hạ Nguy nói: "Để tao nói tỏ ngọn ngành đã xem nào. Những gì tao nói đều là thật. Mày nhìn tao mở triển lãm Truyền thuyết Tiên Cảnh này xem, người bình thường có làm được không? Người bình thường có thể nghĩ ra được Trường Sinh phó đan à? Mày không hiểu vấn đề rồi. Có người ở trên bảo tao làm. Người ở trên này là ở trên thật đấy." Ngón trỏ hắn chọc lên như muốn chọc thủng trần nhà.
Tào Dục không dao động.
Hạ Nguy nói: "Với cả tao lừa mày làm việc thiện tích phước thì có gì bất lợi đối với mày? Mày làm việc tốt gì tùy mày, sao tao có thể hại mày được?"
Sắc mặt Tào Dục cuối cùng cũng thoải mái một chút: "Mày có cái lợi ích gì?"
Hạ Nguy móc từ trong túi ra một người gỗ cỡ ngón tay cái: "Khi mày làm việc thiện nhớ phải mang theo bên mình."
Tào Dục cầm người gỗ lật đi lật lại kiểm tra. Sau lưng người gỗ có một hàng chữ nhỏ, nhìn kỹ thì thấy đó là một đống tên không ra tên, phong hào chẳng ra phong hào. Đầu tiên là Kỳ Lân Thiên Quân, kế tiếp là Báo Hỉ Tiên Tử, sau cùng là Thái Sơn Tướng Quân.
"Cái gì đây?"
Hạ Nguy cười nói: "Thái Sơn Tướng Quân là tao. Kỳ Lân Thiên Quân là sư phụ tao, Báo Hỉ Tiên Tử là sư tỷ tao. Chờ mày làm được nhiều việc thiện cũng sẽ có được một người gỗ khắc phong hào như này. Mày lại giao tiếp người gỗ cho đồ tử đồ tôn mày phát triển. Lúc họ làm việc tốt mày cũng sẽ được chia công tích." (Công trạng và thành tích)
Tào Dục: "..." Thế này còn không phải là bán hàng đa cấp à?
Hạ Nguy ném ra củ cà rốt: "Đến lúc mày tích được công tích tới mức độ nhất định là sẽ đổi được Trường Sinh phó đan thực thụ."
Tào Dục không khỏi muốn chế nhạo.
Đã là bán hàng đa cấp mà còn muốn trông mong vào Trường Sinh phó đan đa cấp? Não mày bị ngập nước thì tưởng đầu người khác cũng có cả Thái Bình Dương trong đấy à?
A Bảo ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hỏi hắn đổi ở đâu."
Hạ Nguy lờ mờ nghe thấy tiếng người nên tưởng là bên ngoài có người, vội mở cửa nhìn ra.
Tào Dục nhân cơ hội điều chỉnh nét mặt, "vừa tin vừa ngờ" hỏi: "Đi đâu đổi?"
Hạ Nguy nói: "Vào mỗi ngày 'bảy' hằng tháng bọn tao sẽ có một hội giao lưu kín, mày đến là biết. Không nhất định là phải đổi đồ mà còn có thể kết bạn trao đổi tin tức các thứ. Tôn Hào cũng sẽ đến, anh em gặp nhau bàn bạc chưa biết chừng còn có thể cùng hợp tác làm ăn đấy."
Làm ăn với thằng đã đâm mình một dao?
Vậy thì gã còn làm việc thiện tích phước báu làm gì nữa? Chỉ cần tìm bừa cái cây là có thể lập địa thành Phật* rồi.
Tào Dục nở nụ cười giả tạo: "Hội giao lưu ở đâu?"
Hạ Nguy thấy có cửa là lập tức lấy điện thoại di động ra: "Đây đây, tao mày trao đổi WeChat đi."
Từ sau khi Tào Dục thành quỷ thì làm gì có điện thoại di động.
A Bảo mặc áo ẩn thân lặng lẽ nhét điện thoại của mình vào túi quần gã.
Tào Dục rất bình tĩnh móc điện thoại ra: "Khụ, mật khẩu..."
A Bảo báo con số.
Hạ Nguy nghe được tiếng động thì lại nhìn ra bên ngoài: "Mày có nghe thấy như ai đang nói chuyện không?"
"Không phải mày đang nói đấy?" Tào Dục thuận miệng nói.
Hạ Nguy quét WeChat gửi kết bạn: "Tên mày là 'Thế hệ thứ N được Tổ sư gia phù hộ'?"
Tào Dục: "... Ờ."
Hạ Nguy nhìn gã như kỳ tích thứ N thế giới.
Tào Dục hờ hững nhìn lại: "Tao không phải là con cháu đời thứ N à?"
Hạ Nguy nói: "Sau khi tốt nghiệp đến tột cùng mày đã gặp chuyện gì? Thất tình bao nhiêu lần rồi? Thôi, coi như tao chưa hỏi. Người chơi đùa thành thạo với mấy hoa khôi lớp N thì..."
Tào Dục bỗng nhiên biến sắc: "Đừng có nói bậy!"
Hạ Nguy sửng sốt trước vẻ căng thẳng và tức giận của gã: "Tao, tao nói sai cái gì?"
Tào Dục nói: "Tao không liên quan gì đến họ hết, không hề."
Hạ Nguy hỏi: "Mấy cô ai cũng theo đuổi mày nhiều năm mà?"
Tào Dục trộm nhìn sắc mặt Tam Nguyên thấy y thờ ơ, trong lòng vừa yên tâm vừa buồn bực: "Đó là việc của họ."
Những mập mờ của thời thanh xuân, có mấy ai kiên nhẫn đi cùng nó đến cuối. Hạ Nguy cứ tưởng ôm được mông ngựa rồi mà không ngờ bị cái giò đạp nên không nhắc lại nữa, chỉ nhiều lần khuyên Tào Dục phải làm nhiều việc thiện.
Lúc trước Tào Dục vì để hồi sinh Tam Nguyên mà phạm phải không ít tội nghiệt, sau này một trong những điều kiện để ở lại trần gian đó là phải làm việc thiện nên sảng khoái đồng ý ngay lập tức.
Hạ Nguy nghĩ vừa phát triển được một tuyến dưới tài lực hùng hậu nên âm thầm đắc chí. Lúc Tào Dục rời đi còn ân cần tiễn đến tận cửa, chúc "Thuận buồm xuôi gió" liên tục ba lần, vắt hết óc suy nghĩ lời khen ngợi Mercedes-Benz Tào Dục thuê: "Có gu thẩm mỹ đấy! Xe này thật sự... rất là... Ờ, không quá phô trương. Mà đối với tao với mày thì xe có sang đến mấy cũng không bằng có tấm lòng tốt."
Tào Dục lái xe đi được một đoạn đường rồi hắn còn cố ý gửi voice WeChat đến: "Con xe này tốt đấy! Tao cũng phải đi mua một chiếc mới được."
A Bảo nghe voice xong, hỏi Tào Dục: "Bình thường anh chịu đựng loại bạn học này kiểu gì?"
Tào Dục nói: "Tự nhủ tốt nghiệp xong là khỏi phải gặp lại."
A Bảo cười trên nỗi đau của người khác: "Bây giờ thì sao?" Ra trường đã bao nhiêu năm rồi.
Tào Dục nói: "Chết cũng không thoát."
Cách ngày hai mươi bảy còn mấy ngày nữa nên A Bảo quyết định về nhà một chuyến. Trước khi về, cậu nhen lửa đốt con cá chuồn giấy Ao Thừa cho. Khi nó cháy hết, một cổng cầu vồng xuất hiện, Ao Thừa mặc chiến bào bước ra: "Hai người gặp phải rắc rối gì rồi?"
A Bảo nói: "Chúng tôi định về nhà, ngài đưa về được không?"
Ao Thừa không ngờ là chuyện đơn giản như vậy nên sửng sốt một hồi mới nói: "Đương nhiên có thể."
A Bảo hỏi: "Chuyện của ngài xong chưa?"
Ao Thừa thở dài: "Chưa, nàng ấy không chịu gặp ta."
"Nàng" trong miệng hắn hiển nhiên là vợ hắn.
"Vậy ngài thấy bà ấy không?"
"Không. Nàng rời đi trước khi ta đến hậu trường."
"Là người tên Mễ Nguyệt đó hả?"
"Thực ra tên thật của nàng là Vọng Nguyệt."
A Bảo hỏi Ấn Huyền: "Sư phụ người tên là gì?"
Ấn Huyền đáp: "Tiêu Di Nguyệt."
Ba cái tên đều có chữ "Nguyệt" nên khả năng cùng một người là rất cao.
A Bảo hỏi Ao Thừa: "Ngài sẽ làm gì nếu bà ấy trở thành người xấu hoặc là làm chuyện gì đó tồi tệ?"
Ao Thừa nói: "Bản tính nàng hiền lành lương thiện nên sẽ không bao giờ làm điều xấu."
A Bảo nói: "Tôi nói là "nếu"."
"Không có nếu." Ao Thừa nói chắc như đinh đóng cột, "Nếu có chuyện đó xảy ra thì chắc chắn là có hiểu lầm nào đó, hoặc người khác làm sai. Hai người biết cái gì à?"
Ấn Huyền đang định mở mồm thì bị A Bảo dùng khuỷu tay đụng nhẹ ngăn cản.
Ao Thừa nhìn thấy động tác nhỏ của họ, không vui nói: "Có phải hai người có hiểu lầm gì đó với A Nguyệt đúng không?"
Khi hắn nói những lời này, nét mặt không giận mà uy, tựa như khí thế áp chế của chúa sơn lâm đối với các loài động vật khác. Nếu A Bảo cùng Ấn Huyền đều là người thường thì chỉ sợ lúc này đã quỳ rạp xin tha.
Tào Dục và Tam Nguyên núp trong ngực A Bảo đều cảm thấy khó chịu.
A Bảo cười ha ha: "Sao có thể thế được." Cậu tin Tổ sư gia, người đã nói Tiêu Di Nguyệt làm chuyện xấu thì nhất định Tiêu Di Nguyệt làm chuyện xấu, chắc chắn không phải hiểu lầm gì hết. Đương nhiên, trước mặt tên cuồng vợ cậu này vẫn lựa chọn bỏ qua cái đề tài này: "Tiếp theo có phải ngài muốn tiếp tục tìm bà ấy không?"
Mặt Ao Thừa lộ vẻ vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc: "Dĩ nhiên. Thật ra là chúng ta đã có tiến triển. Nàng để lại thư hẹn gặp mặt ta."
A Bảo không chút do dự hỏi: "Ở đâu và khi nào?"
Ao Thừa từ chối khéo léo: "Đây là buổi hẹn họ riêng của chúng ta."
A Bảo đã đoán trước được cái kết Ao Thừa bị lừa đến không còn sót cả cặn: "Trong tình yêu này luôn luôn là một người thì dễ đứt, hai người mới được dài lâu. Mối quan hệ giữa tôi và Tổ sư gia chắc ngài cũng nhìn ra được chứ? Bọn tôi là người từng trải, có thể đưa ra lời khuyên hữu hiệu nhất. Hay là ngài cho bọn tôi đi theo bí mật đi, bọn tôi chắc chắn sẽ giúp ngài theo đuổi được người ta."
Ao Thừa vẫn từ chối: "Ta với nàng ở bên nhau là chuyện hai người, dù kết quả như thế nào chúng ta cũng sẽ đối xử chân thành với nhau."
Dẫu A Bảo nói như thế nào thì hắn vẫn không chịu.
A Bảo không còn cách nào khác đành phải lùi một bước, hẹn thời gian địa điểm gặp lại. Ao Thừa vẫn cho cậu một con vật gấp giấy như trước và còn dặn dò vật này chứa đựng thần lực nên đừng dễ dàng lãng phí, khi gặp nguy hiểm hẵng sử dụng.
Sau đó Ao Thừa vẫn thành thật đưa họ đến cửa nhà.
Những ngày nghỉ ngơi luôn cực kỳ ngắn ngủi.
A Bảo vừa ở nhà xả hơi được hai ngày thì Ấn Huyền tỏ ý kỳ nghỉ kết thúc, đã đến lúc chuẩn bị nhập học.
A Bảo ôm chăn lăn lộn trên giường, điệu bộ như muốn sống chết cùng chăn đệm, bị một tay Ấn Huyền trấn áp vô tình. Chẳng qua là hắn vừa đấm vừa xoa, sau khi A Bảo nghiêm túc học tập một ngày thì Ấn Huyền chủ động đề nghị đi xem phim.
Tào Dục thừa cơ yêu cầu đi theo bảo vệ cùng Tam Nguyên. Lúc mua vé lại cố ý tách ra.
A Bảo thấy Tam Nguyên không phản đối nên cũng lười để ý hành động mờ ám của gã, cậu vô cùng vui vẻ mua bỏng ngô hưởng thụ thế giới của hai người.
Bọn họ chọn một bộ phim siêu nhiên linh dị.
Bầu không khí lúc đó hết sức khủng bố, tiếng hét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác trong rạp chiếu phim. A Bảo nhìn các cặp đôi nhân tình tiết đáng sợ trong phim mà ôm nhau, trầm ngâm nghĩ mình có nên nhập gia tùy tục hay không.
Trên màn ảnh, khi đến cảnh nữ chính vô thức dẫm lên tấm ván gỗ cầu thang, có một con ác quỷ ngồi phía dưới cầu thang ác ý nhìn cô, A Bảo bỗng "Á" một tiếng nhào vào vòng tay Ấn Huyền.
Ấn Huyền: "?" Tuy không rõ nhưng vẫn ôm lấy cậu.
A Bảo đáng thương vô cùng nói: "Em sợ."
Ấn Huyền ngẫm nghĩ: "Xem ra cần phải tăng thêm nội dung huấn luyện."
A Bảo: "???" Ai đổi kịch bản tình yêu của Tổ sư gia thành giáo án dạy học rồi?
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim đã hơn 11 giờ.
Trên đường, người đi thưa thớt.
Họ đang chuẩn bị lái xe về thì nhìn thấy một cụ già bỗng vấp ngã trên mặt đất.
Tào Dục lập tức đưa người đến bệnh viện. Tuy ban đầu gã phải làm việc tốt để được rửa sạch tội nghiệt nhưng theo thời gian làm việc tốt đã trở thành thói quen khắc sâu trong xương gã.
Sau khi gã làm xong hết những việc này, người gỗ Hạ Nguy đưa gã thoáng loé lên.
Vì A Bảo treo nó trước ngực nên thấy rất rõ ràng.
Chưa đầy một phút Hạ Nguy đã gọi điện, câu đầu tiên là: "Tại sao mày không hô khẩu hiệu trước khi làm việc tốt hả?"
Chú thích
*Trích trong câu "Phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật" tức buông con dao đồ tể xuống, đứng ngay đó mà thành Phật. Phật là bậc Đại thiện. Chữ Phật được dùng ở đây là để chỉ cho tâm thiện, hoặc người tốt. Ý nói người làm ác chỉ cần quyết tâm bỏ ác hướng thiện là lập tức trở thành người tốt. Thiện tâm của người này không khác gì thiện tâm của Phật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.