Từ giờ đến ngày mai còn đến sáu tiếng đồng hồ, chưa đến lúc phải hối hận, ba người vui vẻ ăn một bữa cơm no say.
Mặc dù trưởng thôn lúc rời đi tức giận không trả tiền cơm cho bọn họ, nhưng tiền A Bảo lừa được của ông ta... trả năm mươi suất thế này còn thừa đầy.
A Bảo đề nghị sau khi ăn xong thì đi dạo.
Thương Lộ Lộ biết điều lộ vẻ mình đã ăn no căng bụng, muốn tìm một chỗ nằm, không muốn ra đường lớn.
A Bảo nhận lấy ánh mắt chúc phúc của đồng đội, vui vẻ nắm tay Ấn Huyền ra cửa.
Cách khách sạn Hâm Hải ba mươi mét về hướng đông là một cây cầu dân sinh, đây là một cây cầu đá hình vòm có lịch sử lâu đời, dưới cầu suối chảy róc rách, hoa cỏ bên bờ toả ngát hương thơm, kém chút là thành một công viên hoang dã, đúng là địa điểm thích hợp để nắm tay hẹn hò.
A Bảo móc lấy ngón út Ấn Huyền, qua một lát, ngón tay không an phận mà di chuyển, chậm rãi len vào bàn tay ấm áp, nắm lại. Yên ổn chưa được hai ba phút, ngón tay lại khẽ nâng muốn đổi tư thế, tay đối phương đã rụt về.
?!
Vẫn giữ nguyên tư thế bắt tay, A Bảo ấm ức dừng chân.
Ấn Huyền không ngừng bước, đầu không ngoảnh lại, thản nhiên duỗi tay bắt lấy bàn tay cậu.
Tay trong tay, dường như thay thế cả tứ chi, tạo thành cử chỉ thân mật nhất.
Cảm nhận được sự ấm áp trong tay, trong lòng A Bảo tràn đầy ngọt ngào, cánh tay nhẹ nhàng đung đưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-2-quy/1010626/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.