Chương 26
Lãnh thu giả bệnh cầu tương trợ. Cứu mạng tộc nhân đành đầu hàng
***********************************
Nhớ chơi vơi,
Hận chơi vơi
Đến ngày về lại mới nguôi hận lòng
Tựa lầu trăng sáng đợi mong[1]
Đêm thu, những chậu bạch cúc trước sân bung nở tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Tiết trời đã trở lạnh, nhưng cái lạnh đó vẫn không bằng cái rét lạnh trong lòng tôi. Tôi quay sang nói với Thanh Thanh:
- Em đem tới đây cho ta một thùng nước lạnh.
Thanh Thanh tròn mắt hỏi tôi:
- Dương cô nương, đang đêm hôm cô cần nước lạnh làm gì?
Tôi không nhìn Thanh Thanh, chỉ khẽ đáp:
- Cứ đi đi.
Tôi đứng lặng lẽ trong khoảng sân trước tiền viện, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng sáng vằng vặc, nhớ tới hơi ấm người ấy đã từng đem đến, miệng tôi bất giác nở một nụ cười... Giờ người đang ở nào? Phải chăng người cũng như tôi, đang ngắm vầng trăng này?
Tôi đưa ta từ từ cởi bỏ chiếc áo choàng trên người.
- Dương cô nương, cô đang làm gì vậy? Cô nương còn chưa khỏi bệnh mà.
Thanh Thanh trở về vừa đúng lúc, chứng kiến màn này liền ngạc nhiên kinh hô. Tôi chỉ khẽ lắc đầu. Thanh Thanh khệ nệ ôm thùng nước vào sân đặt đến trước mặt tôi.
- Dương cô nương, nước đã đem tới…
Tôi đến ngồi bên cạnh thùng nước, thả bàn tay vào thùng nước, đầu ngón tay vô thức co lại vì cảm giác lạnh lẽo bất giác xâm lấn. Tôi không ngần ngừ, múc một gáo nước đầy chậm rãi xối lên đỉnh đầu…
Thanh Thanh hoảng sợ la thất thanh:
- Dương cô nương, cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-trieu-hoang-hau/1704716/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.