Chương 8
Ta ngồi bên bờ sông Lô, cuối thu nước sông xanh biếc, mặt nước lăn tăn từng con sóng nhỏ, từng cơn gió thổi qua làm mái tóc của ta tung bay. Bầu trời xanh thẫm, cao vời vợi, ta thả hồn theo sóng nước mây trời, thi thoảng khẽ siết chặt vạt áo hy vọng phần nào dịu bớt cái se lạnh từ những cơn gió heo may. Chỉ mới ba bốn tháng trước, ta còn đang sống cuộc đời vô ưu vô lo bên giảng đường đại học, ấy vậy mà giờ đây tất cả chỉ còn là những hồi ức ngọt ngào, đôi khi ta không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng, tất cả những gì đang diễn ra trước mắt ta là một giấc mộng, hay cuộc sống trước đây của ta mới là một giấc mộng?
Bất chợt vai ta hơi nặng đi, một chiếc áo choàng dày được quấn quanh người ta. Chiếc trường bào đỏ thẫm, hơi ấm từ chủ nhân của nó vẫn còn đọng lại, mùi trầm hương vẫn còn thoang thoảng, cảm giác thật dễ chịu. Lê Hoàn từ từ ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ giọng:
- Cẩn thận cảm lạnh đấy.
Ta thầm gật đầu:
- Đa tạ tướng quân.
- Đang nghĩ gì đấy?
- Nhớ nhà thôi.
Hắn thật bình thản nhìn sâu vào đôi mắt ta trả lời:
- Sau này Lê tộc sẽ là nhà ngươi.
Ta nhìn người nam nhân trước mặt, lòng tràn đầy ấm áp. Gặp được hắn trong không gian này, thời gian này quả thật chính là niềm may mắn lớn nhất của đời ta.
- Tướng quân, khi ta gặp nạn, điều cuối cùng ta nhớ được là ngũ tinh xuất hiện giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-trieu-hoang-hau/1704698/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.